Vương Điền thấy mình chẳng khác gì thằng ngu khi ban nãy lại đi lo cho hắn vì cầm dao lúc ngủ.
Dao này mỏng tựa cánh ve, mềm dẻo, lạnh lẽo và nhẹ tênh, bên trên khắc khe lõm nhỏ xíu, hai phía đều là lưỡi dao. Vương Điền cầm dao, nghiêm túc cân nhắc về khả năng kịp thời cứa một nhát mất mạng trước khi Lương Diệp đánh trả. Tiếp theo, anh lặng lẽ từ bỏ suy nghĩ phi thực tế ấy.
Lương Diệp rủ mi mắt, mệt nhoài quan sát cách cầm dao của anh. Hắn lười biếng nắm lấy tay anh, sử dụng hai ngón tay điều chỉnh vị trí lưỡi dao tại kẽ tay Vương Điền, sau đó đột ngột cầm tay anh vung một phát. Chỉ nghe 'phập', lưỡi dao cứ vậy ghim toàn bộ phần thân vào cột gỗ, lộ ra đúng phần đuôi mảnh.
Vương Điền nhận thấy một lượng lớn sức đã được dồn vào thoáng vung dao nhanh đến khác thường ấy. Trong chớp mắt, lưỡi dao đã lao ra. Anh không ngăn được lòng hiếu kỳ, hỏi: "Chiêu này cũng do sư phụ ngươi dạy cho ngươi sao?"
"Không phải, trẫm tự mò ra." Lương Diệp khẽ nhướng mày khoe khoang.
Vương Điền đứng dậy đi đến xem xét lưỡi dao đã ghim hẳn vào cây cột. Anh thử rút ra nhưng thất bại. Lương Diệp chắp tay sau lưng, đủng đỉnh bước tới: "Loại vô tích sự không biết võ công như ngươi rút làm sao được."
Nói rồi kẹp phần đuôi nhỏ của lưỡi dao, dồn chút sức rút ra.
Lưỡi dao chẳng mảy may động đậy.
Vương Điền: "..."
Lương Diệp không tin sự lạ, rút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/2948225/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.