Vương Điền đi thẳng một hơi vài trăm mét thì các giác quan và lý trí mới quay về chỗ cũ. Không gian xung quanh đen kịt, gió rét nổi lên từng hồi, trong không khí lẫn mùi ẩm ướt mục nát, mà anh thậm chí còn chẳng biết mình đang ở đâu.
Đúng là khi một người bị chọc tức điên thì họ sẽ không sợ gì nữa. Vương Điền vươn tay lau mặt, sờ được mồ hôi lạnh, tay anh vẫn khẽ run.
Thân là một người hiện đại trưởng thành suôn sẻ tại xã hội hòa bình, 'trò đùa vui' này của Lương Diệp thực sự đã khiêu chiến thần kinh anh. Trong giây phút rơi xuống vực, anh đã nghĩ mình sẽ chết thật. Thế nhưng lúc Lương Diệp ôm lấy anh, máu toàn thân Vương Điền lại sôi trào, trái tim đập nhanh hơn bao giờ hết suốt hai mươi bảy năm qua.
Mẹ cái thằng ngốc.
Anh hít sâu rồi thở ra một lúc lâu mới dằn được cảm xúc lẫn lộn từ sợ hãi tuyệt vọng đến run rẩy vì hưng phấn xuống. Song, chưa kịp bình ổn tâm trạng, anh đã bị một thứ lạnh lẽo trơn tuột quấn lấy cổ chân.
Vương Điền vô thức ngừng thở, giữ nguyên tư thế. Giây tiếp theo, tiếng lưỡi dao xé gió sắc bén lướt qua anh, kế đó là tiếng kim loại đâm phập vào máu thịt. Mùi máu tươi thoáng chốc tràn ngập bốn phía, xộc thẳng vào mũi.
Trong bóng tối, có người áp sát lên lưng anh, bàn tay nong nóng cầm lấy bàn tay đang buông thõng dưới lớp áo của anh, nắn bóp lòng bàn tay anh như đùa dai, giọng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/2948223/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.