Lý Lan Hoa cố ý chớp chớp mắt: “Thương hoa tiếc ngọc rồi à?” 
Hai người là bạn thân, trước đây về chuyện tấm thiệp nặc danh cô cũng không có giấu. Thấm Quân Sơn biết rõ sự ái mộ của Chu Kỳ Kỳ đối với bản thân mình, vậy nên khi nghe đến cô nói thế, nhất thời dựng lông lên, cả mặt chán ghét: “Trời đất, đừng đem loại con gái đó đặt chung với bổn thiếu gia được không, tối ngủ sẽ gặp ác mộng đó!” 
Lý Lan Hoa bị chọc cười, lập tức hỏi: “Đúng rồi Quân Sơn, chuyện tớ nhờ cậu hỏi giúp sao rồi?” 
Ngày hôm sau. 
Tạ Á Nam kích động nắm lấy hai tay Lý Lan Hoa: “Lan Hoa, lời cậu nói là thật chứ? Dây chuyền của tớ thật sự có thể sửa lại sao?” 
“Ừm” Lý Lan Hoa gật đầu, tỏ ý phần sau của mình: “Nhà Quân Sơn có một công ty chuyên kinh doanh ngọc thạch, gửi ảnh qua đó, người ta nói có thể phục sửa lại được!” 
“Hôm qua tớ còn mơ thấy bà nội, nếu như có thể phục sửa lại vậy thì quá tốt rồi, cảm ơn cậu Lan Hoa!” Tạ Á Nam cảm kích không ngừng, tất nhiên biết rằng cậu Thẩm có thể giúp đỡ cô ấy là do nế mặt Lý Lan Hoa: Ngô Tĩnh đột nhiên hùng hùng hổ hổ chạy vào lớp: “Chu Kỳ Kỳ đi học lại rồi” 
“Từ tuần trước sau khi Lý Lan Hoa đem đề thi ném vào mặt Chu Kỳ Kỳ, cô ta luôn xin phép nghỉ bệnh không đến lớp, hôm quay lại quay về rồi cơ ăn âu ta chắc chắn là cho rằng mai danh ẩn tích mấy ngày, mọi người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-toi-nhe-co-gai-be-nho/347076/chuong-1970.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.