Chương trước
Chương sau
Trần Văn Sáng ngồi ở trên ghế, đôi chân dài gác thánh thơi, nhưng lưng vẫn thẳng tắp, đường cong cương nghị của chiếc cäm hạ thấp xuống, đôi mắt vẫn nhắm chặt, duy trì tư thế ngủ như vậy.
Anh Cảm giác đau đớn nhất thời bị lãng quên, Lý Lan Hoa kinh ngạc nhìn anh Tâm mắt từ khuôn mặt đẹp trai của anh ấy đi xuống, dừng ở bàn tay 1o lớn, chính xác mà nói là bàn tay của hai người bọn họ.
Vì đang bị bàn tay lớn của anh ta nắm chặt, dường như quá lâu đến nỗi mười ngón tay máu không lưu thông, Lý Lan Hoa cảm giác từng khớp ở đây cả đêm sao, xương trên bàn tay đều có chút run rẩy.
Mặc dù vậy, cô ấy vẫn không buông ra mà càng nắm chặt hơn.
Một hành động mờ ám như vậy dường như đánh thức anh ta dậy, Lý Lan Hoa ngay lập tức nhắm hai mắt lại tiếp tục giờ vờ như đang ngủ.
“Tỉnh rồi sao?”
Âm thanh trầm thấp nam tính mang theo chất giọng khàn khản khi vừa tỉnh dậy.
Lý Lan Hoa suýt nữa quên mất anh ta là quân nhân, trước mặt anh ta lại diễn vở kịch nhỏ này căn bản là không giấu diếm được, đành phải mở mắt ra, xấu hổ dụi dụi mắt: “Ừm vừa mới thức dậy…”
Nhiệt độ ấm áp giữa các ngón tay đã biến mất, chân Trần Văn Sáng đất xuống, đứng dậy khỏi ghế.
Lý Lan Hoa thụ tay mình lại, cảm giác một chút mất mác không giải thích được.
Trần Văn Sáng đang đứng cạnh giường bệnh, nhìn thấy sắc mặt cô ấy đã đỡ hơn lúc vừa được đấy ra khỏi phòng mố ngày hôm qua, nhưng mà vẫn còn yếu, anh ta hỏi: “Cháu cảm thấy thế nào?”
“Chỗ vết mổ có hơi đau” Lý Lan Hoa cần răng trả lời “Vậy là bình thường thôi, từ từ sẽ khỏi” Trần Văn Sáng trấn an, dặn dò: “Cố gắng đừng năm thẳng mãi, tốt nhất là năm nghiêng, không có sao thì xuống giường vận động một chút, điều này có thể thúc đẩy nhu động ruột, cũng có thể đề phòng ruột bị dính liền, nếu vết mổ thực sự đau đến chịu không nối, chú có thế giúp cháu tìm y tá xin ít thuốc giảm đau liều vừa phải. Bây giờ cháu không thể uống nước hay ăn gì được cả, đợi đến khi ruột nhu động rồi thì mới có thể, nếu không nó sẽ gây ra đây hơi, nhớ chưa?”
Lý Lan Hoa gật đầu như con cún, sùng bái nhìn anh ta: “Chú nhỏ, sao chú lại biết nhiều như vậy?”
“Chú hỏi bác sĩ” Trần Văn Sáng trả lời.
Nhìn mặt mũi nghiêm túc và lạnh lùng của anh ta, Lý Lan Hoa khẽ giật mình, không bao giờ nghĩ rằng nghề nghiệp quân nhân như anh lại cẩn thận như vậy, dường như khác hẳn với hình tượng quân nhân thô trong suy nghĩ của cô ấy, anh ta cẩn thận đến từng chỉ tiết nhỏ.
Thấy cô ấy bất ngờ cau mày, tưởng là cô không thoải mái, Trần Văn ‘Sáng quan tâm hỏi: “Cháu làm sao vậy?”
Lý Lan Hoa chớp mắt, khiêm tốn hỏi: “Chú nhỏ, ruột nhu động là gì vậy?”
Trần Văn Sáng dường như dừng lại: “Là xì hơi”
“…” Lý Lan Hoa đỏ mặt.
Sớm biết như vậy thì sẽ không hỏi, tự mình lên mạng tra là được rồi.
Mắt thấy trên cảm của anh ta lún phún râu, cô ấy không khỏi cản môi hỏi: “Chú nhỏ, cả đêm hôm qua chú vẫn luôn ở trong phòng với cháu mà chưa hề rời khỏi sao?”
“Ừm” Trần Văn Sáng gật đầu.
Nghĩ đến anh ta cả buổi tối đều ngồi như lúc mình vừa tỉnh dậy nhìn thấy, không hề rời khỏi ở bên cạnh chăm sóc cho mình, Lý Lan Hoa đột nhiên cảm thấy rằng ở thành phố không quen thuộc này, ngoại trừ ông nội, cô ấy cũng không phải cô đơn một mình, bị bệnh vẫn còn có người bên cạnh.
Lý Lan Hoa dịu dàng hỏi: “Vậy chắc là chúh rất mệt mỏi hả?”
“Tàm tạm” Trần Văn Sáng thản nhiên Anh ta không phải là nói lời khách sáo, bởi vì đối với anh ta, ngủ ngồi một đêm cũng không phải tính là gì cả, so với lúc nhận nhiệm vụ hay diễn tập thực chiến thì tình huống nhiều khi còn gian khổ hơn, đừng nói là ngồi, đứng dựa vào gốc cây ngủ cũng là chuyện thường tình.
Lý Lan Hoa nhìn quanh phòng bệnh: “Chú có muốn kê thêm một cái giường để nâm nghỉ ngơi một chút không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.