Lần này, nhiệm vụ bắt giữ những những kẻ đào ngũ cũng không nặng nề lầm, những ngày ở Sài Gòn tương đối nhàn hạ. 
Trần Văn Sáng về nhà họ Trần trước để ăn trưa cùng mẹ là Diêu Uyển Quân, sau đó quay lại nhà ở quân khu. 
Sáng ngày hôm sau, anh ta mới đi ra sân bay. Bây giờ là hơn hai giờ chiều, cô ấy hẳn là đã rời đi Sau khi nhập mật khẩu, mở cửa chống trộm, Trần Văn Sáng nhìn thấy đôi giày thế thao của phụ nữ trên kệ, anh ta ngấn người ra. 
Cô ấy còn chưa đi sao? 
Mặc dù hôm nạy là chủ nhật, nhưng chuyện bài vở cũng quan trọng, hẳn là sẽ có một buổi tự học vào buổi sáng. Trần Văn Sáng nhíu mày đi vào, nhìn thấy cánh cửa của phòng khách mở ra, không có ai bên trong, từ trong toilet có tiếng động truyền ra bên ngoài. 
Anh ta giơ tay gõ cửa kính, sau đó cửa được mở ra. 
Lý Lan Hoa đang đứng gập người ở bên trong, tóc tai bù xù, khuôn mặt trắng bệch bất thường, trán lấm tấm những giọt mồ hôi chảy xuống, đôi môi nhợt nhạt run rẩy. 
“Chú nhỏ…” 
Cô ấy mất hơn nửa ngày mới bật ra tiếng gọi. 
Sáng nay dạ dày cô ấy không thoải mái, bị đau bụng, nhưng mà ngồi trên bồn cầu cả buổi mà vẫn không bớt đau, khi muốn đứng thì cả người lại nhũn ra gập lại, cũng không biết đã kéo dài bao lâu, đến khi vừa rồi mới nghe được những bước chân, cô ấy gần như đã hết sức lực. 
Trần Văn Sáng vội vàng đỡ lấy cô ấy: “Cháu bị sao 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-toi-nhe-co-gai-be-nho/347047/chuong-1941.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.