Lần nào cô cũng không thể cưỡng lại anh, cả người cứ như có dòng điện chay qua, tóc cô rối tung xõa xuống gối, phần đuôi tóc cong lên cọ qua vai và ngực anh.
Ánh hoàng hôn bên ngoài không biết đã biến mất từ lúc nào, bầu trời sập tối, Trương Tiểu Du năm trên giường lớn, quần áo bị ném bừa bãi trên sản, phủ lên người một chiếc chăn mỏng, lộ ra bờ vai bên trên đều là dấu hôn, trong tầm nhìn mệt mỏi, cô thấy Trần Phong Sinh đang cài cúc áo sơ mi.
Sau đó, nhìn anh đã chỉnh lại xong quân áo bước đến bên giường nghiêng người, đôi môi mỏng rơi trên bờ vai cô.
Không khí sau khi thân mật tràn ngập mùi hương quen thuộc, Trương Tiểu Du không khỏi rựt lại, ngước mắt lên liền rơi vào trong đôi mắt đào hoa của anh, kèm theo tiếng cười trầm thấp: “ Bà Tân, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh!”
Trương Tiểu Du nuốt nước bọt.
“Thất thần nhìn vào giữa hai hàng lông mày anh tuấn tràn đây thỏa mãn của anh, lại đột nhiên cảm thấy không hiểu nổi anh.
Mặt trời lên cao, ánh chiều buông xuống. Một ngày lại một ngày.
Thời gian trôi qua chậm như sên nhưng dường như cũng nhanh như cắt, giấy lịch rơi xuống từng tờ, Trần Phong Sinh đang đi công tác rốt cuộc cũng trở về, cũng đồng nghĩa với việc hợp đồng hôn nhân bốn năm của bọn họ cũng sẽ đến nhanh thôi Có lẽ do nhiều đêm một mình mất ngủ nên Trương Tiểu Du không tránh khỏi chuyện mất tập trung.
Sau đó thì bị em họ nhắc nhở. Đêm đó, trên đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-toi-nhe-co-gai-be-nho/346492/chuong-1386.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.