Cái hộp nhỏ rất có trọng lượng, phát ra tiếng vang rầu rĩ.
Sắc mặt Hoàng Trường Minh rất xấu, giọng nói không vui, "Không phải không cần sao, vậy thì ném đi.”
Nói xong, anh phủi tay nhanh chóng bỏ đi.
Lâm Ngọc Anh nhìn bóng dáng cao lớn cứng rắn của anh, không động đậy, lo sợ thứ mình vừa đi đã bị người ta nhặt mất.
Nếu vừa rồi không nhớ lầm khi anh tính tiền đã quy đổi ít nhất hơn hai trăm năm mươi triệu, tương đương với một năm tiền lương của rất nhiều người, nhưng anh lại không có một chút do dự, cứ như vậy ném đi.
Mặc dù không phải là tiền cửa mình, Lam Ngọc Anh cũng cảm thấy đau.
Co cắn cắn môi, "Tôi cần......
Hoàng Trường Minh nghe vậy, dừng chân lại xoay người, đôi mắt âm thắm tối tắm nhìn chăm chăm cô.
Lam Ngọc Anh như kẻ bại trận đi tới, đi đến thùng rác, nhặt cái hộp quà nhỏ màu lam kia ra, nơ con bướm màu trắng dính một chút dơ, cô rất cẩn thận xoa xoa.
Mở ra, sợi dây chuyền hình chìa khoá cánh hoa hướng dương nằm ở phía trên.
Có phần đẹp hơn khi nhìn ở trong cửa hàng, được khảm đầy kim cương khiến người ta loá mắt.
Lam Ngọc Anh giơ tay vừa định sờ lên trên mặt dây chuyền, có người nhanh hơn cô một bước.
Cô giương mắt, nhìn thấy vẻ mặt cương nghị phóng đại sát vào gần, không biết Hoàng Trường Minh đã quay lại từ khi nào, lúc này đang cúi người dựa vào sườn mặt của cô, ngay sau đó trên cổ chợt cảm thấy lành lạnh, chìa khoá cánh hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-toi-nhe-co-gai-be-nho/345185/chuong-71.html