Nửa người trên của Hoàng Trường Minh nghiêng về phía cô, tưa như bị bao phủ toàn bộ.
Lam Ngọc Anh lắc đầu, “Không có gì.
Ánh mắt sắc bén của anh vẫn nhìn thẳng như cũ.
Lam Ngọc Anh bị nhìn chăm chăm đến nổi da gà, mỗi lần như vậy, đều giống như tất cả tâm tình có thể bị người ta nhìn ra được, CÔ đành phải lên tiếng nói lại lần nữa, phối hợp với tay xoa xoa vai cổ, “Ngồi hơi lâu nên có chút mệt mỏi..." “Đợi chút nữa còn mệt hơn." Hoàng Trường Minh phun ra một câu.
“Vì sao?” Lam Ngọc Anh chớp måt.
Hoàng Trường Minh không nói, nhưng ánh mắt rất mờ ám.
Lam Ngọc Anh hiểu ra thì lập tức đỏ mặt, hối hận vì mình đã hỏi vì sao.
Trong tầm mắt, Phan Duy đã kéo va li đến, đang vòng qua xe mở cốp xe, trái tim cô đập rộn ràng, bỗng nhiên rất muốn ngồi ở trên máy bay thêm mấy tiếng đồng hồ nữa.
Tới khách sạn đã đặt trước, Phan Duy đưa bọn họ đến cửa phòng.
Nhìn hai người bọn họ, lễ tân đã sắp xếp cho hai người một căn phòng cho vợ chồng, trên chiếc giường lớn màu trắng còn được trải đầy cánh hoa hồng.
Màu đỏ kia quá nóng bỏng, Lam Ngọc Anh giả vờ bình tĩnh nhìn đi chỗ khác.
Phần eo bị xiết lấy, Hoàng Trường Minh dựa sát vào, “Cùng tắm chứ?" “Đừng!” Lam Ngọc Anh hoảng hốt không ngừng đẩy anh ra, mặt đỏ bừng, " Anh tắm trước đi
Hoàng Trường Minh không tiếp tục trêu chọc cô, đi vào phòng tắm.
Lam Ngọc Anh đứng ở bên cửa sổ sát đất, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-toi-nhe-co-gai-be-nho/345184/chuong-70.html