Lam Ngọc Anh quan sát vẻ mặt của anh ấy, cẩn thận từng li từng tí hỏi, "Vậy...được rồi chứ?"
Nếu để cô nói lại lần nữa, cô thật sự hết từ ngữ để nói rồi.
Cũng may Hoàng Trường Minh không có bắt cô tiếp tục nói, mà là nhả ra một làn khói, giơ tay kéo lấy ót cô về phía trước.
Lâm Ngọc Anh nhắm mắt lại theo tiềm thức, cảm nhận được đầu lưỡi của anh.
Nụ hôn mãnh mẽ dài như một thế kỉ kết thúc.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Hoàng Trường Minh nhìn cô rất gần, ánh sáng sâu thẳm trong đội mắt chợt lóe lên, giống như một lời nguyền rủ: “Hãy nhớ, em là của tôi!”
Dưới ánh mắt khóa chặt kia
Lam Ngọc Anh gật đầu trong vô ý thức.
"Nấu cơm đi!” Hoàng Trường Minh buông cô ra.
"Vâng...
Cô dịu dạng nói.
Nhìn thấy anh ấy nghênh ngang xoay người rời đi, bộ quần áo tây cao cấp được được đặt may riêng đã làm nổi bật lên dáng người cao ráo của anh, tuy chỉ là một bóng lưng, nhưng cũng đủ lộ ra sức hấp dẫn trưởng thành của anh.
Nghĩ đến hành động vừa nãy của anh, Lam Ngọc Anh cắn chặt môi.
Đây thật sự là boss lớn hộ mưa gọi gió kia sao?
Sao nhìn có vẻ giống như một đứa con nít vậy....
Sau khi ăn xong cơm tối, Hoàng Trường Minh ngồi ở ghế sofa hút thuốc, trên tivi vẫn phát sóng tin tức tài chính cũ rích khô khan.
Lam Ngọc Anh thu dọn xong thì liền đi ra khỏi nhà bếp, nhìn thấy tay anh vốn đang cầm điếu thuốc lại để trên tay vịn, “Điện thoại của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-toi-nhe-co-gai-be-nho/345181/chuong-67.html