Cô hoàn toàn không có khả năng nhận sai người.
Hàng hiệu mặc trên người, túi cao cấp không rời tay, đây là những thứ mà Lam Ngọc Thiên không thể thiếu
Từ lúc cô vào cửa cho đến khi được lễ tân dẫn lên đây thì cũng có thể thấy được Hoàng thị quản lý rất nghiêm, Lam Ngọc Thiên tuyệt đối không thể mạo muội đến chỗ này, nhất định là đã có sự ngầm cho phép của Hoàng Trường Minh.
Chỉ là cô không hiểu lắm, nếu Lam Ngọc Thiên đã ở đây rồi vậy sao anh còn gọi cô đến làm gì?
Lam Ngọc Anh mím mím môi.
Hoàng Trường Minh gọi cô đến công ty, cô không dám tùy tiện rời đi nhưng cũng không muốn vào, cô thật sự không thể ở cùng phòng với
Lam Ngọc Thiên mà lúc này anh vẫn còn đang hợp nên cô không thể mạo muội gọi điện thoại cho anh...
Lam Ngọc Anh thu bàn tay đang đẩy cửa lại, cô hỏi nhân viên công tác đang chờ thang máy, "Cho tôi hỏi còn chỗ nào khác để chờ không?” “Bên cạnh có một phòng tiếp khách, giờ nó vẫn còn đang trống.
Đối phương suy nghĩ một chút rồi nói.
Lam Ngọc Anh gật đầu, xoay người đi vào phòng tiếp khách.
Một giờ sau, cửa thang máy "Đinh" một tiếng rồi chậm rãi mở ra.
Hoàng Trường Minh đi ở đẳng trước, bước chân nhanh nhưng không loạn, lộ ra dáng vẻ thương nhân trầm ổn, anh đưa ngón cái và ngón trỏ lên xoa xoa mi tâm, hội nghị suốt bốn tiếng đồng hồ liệu có mệt hay không, không cần nói cũng biết.
Lúc đi ngang qua phòng tiếp khách, anh bỗng dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-toi-nhe-co-gai-be-nho/345174/chuong-60.html