Lam Ngọc Anh hơi sợ hãi.
Cô nhìn cổ anh đang dần nổi mạch máu lên, nuốt nước miếng: "Tôi không hiểu anh đang nói gì.
"Cái cậu đồng nghiệp nam đó đưa em tới!" Hoàng Trường Minh khẽ quát.
"..." Cuối cùng Lam Ngọc Anh cũng hiểu.
Đôi mắt sâu thẳm của Hoàng Trường Minh trở nên âm u lạnh lẽo, tựa như có thể đóng băng cô lại: "Thì ra là em không thể chịu được nỗi cô đơn! Mấy có mấy ngày mà em đã dụ dỗ và ở cùng với cậu ta rồi!" "Không phải như anh nghĩ đâu!" Lam Ngọc Anh cắn môi, tự giải thích: "Hôm nay lúc tôi đi ra ngoài thì gặp cậu Ngô ở ngay gần nhà, cậu ấy vừa đi ra khỏi nhà của người thân, chỉ là tiện đường muốn mời tôi uống cà phê thôi " "Cậu ta thích em?" Cặp mắt sắc của Hoàng Trường Minh ngưng lại.
"Hả, đúng là cậu ấy bảo muốn theo đuổi tôi...
Lam Ngọc Anh ghét sự trung thực của mình, nói xong bèn thấy hối hận, quả nhiên một giây sau bị anh nhấc căm lên: "Em đồng ý?" "Tôi không có!" Cô lắc đầu mãnh liệt.
"Tôi đã nói với cậu ấy là không thể, cậu ấy không phải kiểu người tôi thích! Với lại bọn tôi đã nói rõ ràng là từ nay về sau chỉ là đồng nghiệp, cậu ấy cũng đồng ý rồi, nhưng vẫn khăng khăng muốn đưa tôi tới, nói là chỉ coi như một người bạn tình nghĩa thôi nên tôi mới ngồi lên xe của cậu ấy tới đây.
Lam Ngọc Anh không hề nói dối, lúc xuống xe trên mặt của cậu Ngô còn có vẻ xám xịt khi bị từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-toi-nhe-co-gai-be-nho/345171/chuong-57.html