Lam Ngọc Anh nhấc chân lên nhưng không biết mình lên lùi hay tiên
Nhất là lúc Hoàng Trường Minh nhìn cô, ánh mắt có chút lãnh đạm, khỏe miệng hơi mím lại nhưng cố che giấu
Mà Lam Ngọc Thiên vẫn như con bướm quấn lấy bên cạnh Hoàng Trường Minh, cười duyên dẫn anh đi vào trong biệt thự, chẳng qua vẫn không quên cô.
"Chị, sao chị không vào đi? cha lại đang chờ chị đấy!"
Lam Ngọc Anh cảm thấy ớn lạnh trước cách gọi đó nhưng vẫn đi theo ở phía sau "Trường Minh, cháu tới rồi!"
Cô mới vừa vào cửa, vợ chồng Lam Khải Dương đã ra đón
Lam Ngọc Anh bị bỏ rơi phía sau, trở thành người bị xem nhẹ nhất.
Dì Vương giúp việc báo cáo với Lại Diệp xong, giọng điệu bà ta vẫn luôn dịu dàng khi ở trước mặt Lam Khải Dương: "Lần trước con chọc giận cha con, lần này không thể làm ông ấy không vui nữa! Hơn nữa hôm nay có thể gọi con tới nhà cũng là nhờ có Ngọc Thiên khuyên nhủ trước mặt cha con suốt mấy ngày đấy!"
Cô nghe xong thì nhíu mày, không rõ trong bụng Lam Ngọc Thiên lại có ý xấu gì.
Lam Ngọc Anh nhìn Lam Khải Dương, hỏi thắng: "Ba, cha gọi con tới có chuyện gì?" "Cứ vào trong rồi lại nói!" Lam
Khải Dương nói.
Sau khi ông ta dứt lời, cả nhóm xoay người đi vào trong.
Lam Ngọc Anh cũng chỉ đành phải thay giày đi vào theo.
Bên trong chính là nhà ăn.
Trên bàn ăn thật dài đã bày sản những món ăn tinh tế, có thể nhìn ra được đây là tiêu chuẩn chỉ dùng khi tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-toi-nhe-co-gai-be-nho/345170/chuong-56.html