Nghiêm Trạch Thanh lôi kéo cánh tay của thiếu niên, xuyên qua toa xe có rất nhiều người, nhưng từ đầu đến cuối y chưa từng buông ra.
Diêm Thanh Viên ngẩng đầu nhìn bóng lưng Nghiêm Trạch Thanh, cho dù đã tin rồi, nhưng cậu vẫn cảm thấy đây là ảo giác.
Vì sao Nghiêm Trạch Thanh lại ở đây?
Nghiêm Trạch Thanh sao có thể ngồi xe lửa?
Y... Là tới tìm cậu phải không?
Nghiêm Trạch Thanh sẽ không ngồi xe lửa, y không thích nơi có nhiều người, là thay đổi rồi ư?
Hay là vì cậu?
Diêm Thanh Viên vô tình nhớ đến cảm giác kỳ lạ vẫn quanh quẩn trong ý thức của cậu, thật giống như có người đang theo dõi cậu, chẳng lẽ thật ra Nghiêm Trạch Thanh vẫn luôn theo dõi cậu sao?
Trong lòng cậu có quá nhiều nghi vấn, nhưng Diêm Thanh Viên không hỏi cái nào, cậu không biết mình còn tư cách hỏi hay không.
Dù sao cậu vẫn còn nhớ rõ lúc Nghiêm Trạch Thanh đang làm việc, cấp dưới của y rất ít khi hỏi vì sao.
Mà bây giờ bản thân, có liên quan gì đến y?
Nghiêm Trạch Thanh vẫn luôn gắt gao nắm cánh tay Diêm Thanh Viên, Diêm Thanh Viên cúi đầu nhìn nơi hai người chạm vào nhau, lúc này Nghiêm Trạch Thanh đưa lưng về phía cậu, khiến cậu tình cờ hồi tưởng lại một đoạn ký ức ngắn.
Trước đây khi Nghiêm Trạch Thanh chưa độc lập cường đại như vậy, y chính là như vậy lúc nào cũng nắm lấy tay cậu không cho cậu rời khỏi bên cạnh y, Diêm Thanh Viên vẫn luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-nham-thieu-gia-gia-duoc-sung-ai-ma-khong-tu-biet/2573304/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.