Chương trước
Chương sau
Người đàn ông của bà Tống cúi đầu nhìn ghi chú trong điện thoại về Diêm Thanh Viên của bà Tống, chậm rãi nói: "Diêm Thanh Viên?"

"À, vâng, xin hỏi có vấn đề gì không ạ?" Diêm Thanh Viên nghiêng đầu hỏi.

"Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?" Dường như người đàn ông cảm thấy rất hứng thú với Diêm Thanh Viên, bà Tống cảm thấy có gì đó không ổn.

"Mười tám, tôi đã thành niên rồi, ông yên tâm, tôi không phải là lao động trẻ em." Trước đây Diêm Thanh Viên cũng từng gặp phải người lo lắng về tuổi tác của cậu như vậy, trong thị trấn nhỏ này mọi người rất chân thành và trung thực thường chăm sóc lẫn nhau, quả thật không phải xuất phát từ ác ý.

"Vậy sao?" Người đàn ông hỏi lại lần nữa, "Cậu làm cái này bao lâu rồi? Vì sao không tiếp tục đi học?"

"Hả?" Diêm Thanh Viên đã trả lời cho rằng cứ như vậy, nhưng không nghĩ tới người đàn ông truy hỏi không dứt, có chút xấu hổ nhìn bà Tống.

Bà Tống duỗi tay ôm cánh tay người đàn ông hơi béo, thanh tú dựa vào người người đàn ông: "Thân yêu, hôm nay không phải chúng ta đã hẹn sẽ đi hẹn hò sao? Vì sao anh cứ hỏi mấy vấn đề của nhân viên chuyển phát nhanh thế, chẳng lẽ nhân viên chuyển phát nhanh còn có thể quan trọng hơn cả em sao?"

"..." Người đàn ông cúi đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh, rồi lại nhìn thoáng qua Diêm Thanh Viên, trong ánh mắt có vẻ nghi ngờ, Diêm Thanh Viên lặng lẽ nuốt nước miếng, luôn cảm thấy là lạ, "Không có gì, tùy tiện hỏi một chút thôi."

Diêm Thanh Viên lập tức nói: "Vậy tôi còn phải chuyển phát nhanh đến nhà khác, đi trước ạ, chúc hai vị có một buổi hẹn hò vui vẻ."

Diêm Thanh Viên xoay người liền bỏ chạy, nghe thấy người đàn ông cúi đầu hỏi người phụ nữ 'anh thấy cậu ấy đưa chuyển phát nhanh cho em rất nhiều lần, không phải là nhắm vào em đó chứ', ngẫu nhiên nghe thấy người phụ nữ nũng nịu cười nói 'sao có thể chứ, đó mới là một cậu bé mới lớn thôi'.

Diêm Thanh Viên chớp mắt, lẽ nào thật ra người đàn ông kia coi cậu như tình địch à? Sao có thể chứ.

Diêm Thanh Viên về đến nhà làm cơm xong bắt đầu làm thêm dịch vụ khách hàng, Diêm Đàm nằm trên sô pha lười biếng chơi điện thoại, cảm thấy thật sự là quá nhàn rỗi.

"Viên Viên." Cuối cùng Diêm Đàm cũng nhịn không được.

"Dạ?"

"Không phải em nói muốn mở nhà hàng sao?" Vì sao nhiều ngày như vậy vẫn không có phản ứng vậy?

"Đúng vậy." Diêm Thanh Viên vẫn nghiêm túc làm việc.

"Vậy vì sao đến bây giờ một chút phản ứng cũng không có?" Diêm Đàm hỏi.

"Em đã điều tra cơ bản rồi, kết luận nhận được là số tiền hiện tại của em không đủ để mở cửa hàng, em tính toán với lãi suất tiền gửi hiện tại, em có thể có vốn để mở cửa hàng trong ít nhất ba năm." Diêm Thanh Viên đã nghiêm túc tính toán, dựa theo tài chính hiện tại của cậu là không đủ.

Diêm Đàm hơi giật mình, không ngờ Diêm Thanh Viên suy nghĩ đến vấn đề thực tế như vậy.

"Vì sao em không hỏi anh?" Diêm Đàm rất giỏi kiếm tiền, hoặc là nói lấy mạng kiếm tiền, nhưng anh ấy lại không có nhiều ham muốn tiêu tiền, chỉ nhìn số tiền của bản thân tích lũy ngày càng nhiều, không chỉ ở trong nước, anh ấy còn có không ít thẻ ngân hàng nước ngoài, nếu muốn nói về tổng tài sản, chính anh ấy cũng không thể nói rõ ràng.

Nhưng ít nhất mở một cửa hàng thì vẫn dư dả.

"Đến bây giờ em vẫn còn nợ tiền anh Diêm đó, em không thể luôn ỷ vào anh Diêm đối với em tốt rồi không kiêng nể gì." Lúc Diêm Thanh Viên nói chuyện cũng không quay đầu lại, không nói lời dễ nghe, chỉ trần thuật sự thật cậu biết, "Bây giờ em chỉ mới mười tám tuổi, cho dù qua ba bốn năm cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, khi đó kinh nghiệm sẽ càng nhiều hơn so với bây giờ, làm việc nóng vội thì không thành công, trong khoảng thời gian này em nên làm là mài giũa kỹ năng nấu nướng độc nhất vô nhị của em, nói tiệm cơm thì hương vị luôn thắng."

Diêm Đàm chớp chớp mắt: "Em đã có kế hoạch cho tương lai?"

"Đúng vậy." Diêm Thanh Viên cười nói, "Ta sẽ trở thành một đầu bếp thật giỏi."

"Nếu muốn trở nên giỏi như vậy thì không đủ." Diêm Đàm trực tiếp chọc phá ảo tưởng của Diêm Thanh Viên, "Anh đưa em đi học ở trường đầu bếp."

"Trường đầu bếp?" Diêm Thanh Viên quay đầu lại.

"Đúng, bất kể như thế nào cũng phải học, nếu không cho dù tiến bộ cũng không biết tiến bộ như thế nào." Mặc dù Diêm Đàm sẽ không ngăn cản những người khác tìm Diêm Thanh Viên, nhưng vẫn hy vọng khoảng thời gian Diêm Thanh Viên thuộc về mình có thể lâu hơn một chút.

"Em làm, còn chưa đủ ngon sao?" Diêm Thanh Viên sững sờ, "Tay nghề của Nghiêm Hãn Hải đã là cấp bậc đầu bếp rồi, lúc ở nhà em còn được đầu bếp trong nhà dạy dỗ..."

"Nếu muốn làm thì phải làm chuyên tâm." Diêm Đàm nói, "Đây coi như anh đầu tư cho em."

Diêm Thanh Viên nghĩ đến hợp đồng mà Nghiêm Hãn Hải đã ký với cậu khi đó, nhưng không ngờ thời thế thay đổi*, bây giờ đến lượt mình lựa chọn.

*风水轮流转 (Phong thủy luân chuyển): Không có chuyện gì là mãi mãi, sẽ có lúc nó phải thay đổi.

Nhưng Diêm Thanh Viên vẫn rất chần chừ.

"Trường đầu bếp sẽ không cho em học suốt ngày như trường cấp ba, em cũng có thời gian đi làm kiếm tiền, có lẽ sẽ hơi ít chút nhưng ít nhất kỹ xảo chuyên nghiệp học được sẽ có ích lợi cho sự phát triển sau này của em."

Diêm Thanh Viên động tâm rồi.



Mặc dù tiền của cậu không đủ để mở một cửa hàng, nhưng nếu cậu đi học ở trường đầu bếp hẳn là không cần Diêm Đàm tài trợ đặc biệt cho cậu nữa.

"Em cảm thấy được." Diêm Thanh Viên nghiêm túc suy nghĩ, sau đó đột nhiên nói, "Em cảm thấy cái này rất tốt."

"Vậy gần đây xem xem có trường đầu bếp nào tốt hơn không." Diêm Đàm đã suy nghĩ làm thế nào để tìm một nơi khó khăn hơn.

Diêm Thanh Viên cảm thấy đây quả thực là một biện pháp tốt.

"Đợi đến khi học xong chúng ta sẽ trở lại thành phố này mở một nhà hàng." Diêm Thanh Viên càng nghĩ càng cảm thấy tiền đồ trong tương lai là vô hạn.

"Vì sao quay về? Trực tiếp học ở trường học thành phố không tốt sao?" Diêm Đàm khó hiểu.

"Vì sao ạ?" Diêm Thanh Viên rất đương nhiên nói, "Bởi vì nơi này là nhà em mà."

Diêm Đàm nghe thấy Diêm Thanh Viên nói hiển nhiên rất khó hiểu: "Nơi này chẳng qua chỉ là một nơi ở tạm thời mà thôi, chúng ta cũng chỉ là thuê nhà, tùy tiện có thể đi một chỗ định cư, vì sao nhất định phải bó buộc một thành phố nhỏ như vậy?"

"Bởi vì, chỗ thuê là chỗ thuê, nhưng nhà là nhà, như vậy nếu anh Diêm nhớ em, thì sẽ muốn về nhà, ở nhà luôn có thể tìm được người nhà mà."

Ngón tay Diêm Đàm hơi khựng lại, bàn tay đang dò tìm trường dạy nấu ăn trên điện thoại cũng dừng lại.

Ánh mắt của anh rời khỏi điện thoại, nhìn Diêm Thanh Viên đang làm việc, không trả lời.

Từ nhỏ Diêm Đàm đã không cha không mẹ, học tập và sống với lính đánh thuê cũ, thành thạo đủ loại kỹ xảo, mài giũa năng lực bản thân, nhưng cũng giống như tất cả lính đánh thuê bọn họ đều không có chỗ ở ổn định.

Không khí ở trong nước thì khác, anh ấy vẫn có thể bình yên xây nhà, nhưng ở nước ngoài nếu ở một nơi nào đó lâu dài tất nhiên sẽ bị phát hiện, cho dù là lấy tiền làm việc, những việc bọn họ làm đều là thật.

Cho nên từ nhỏ đã thích nghi với cuộc sống lang thang lưu lạc, Diêm Đàm tự nhiên không biết định nghĩa của gia đình là gì.

Đây là một sự khác biệt về quan niệm.

Nhưng hôm nay, thiếu niên rõ ràng có quan niệm khác biệt, lại khiến anh ấy chỉ bởi vì mấy câu nói mà cảm nhận được một tình cảm chưa bao giờ trải nghiệm —— cảm giác có một người nhà.

Cũng không phải là một trải nghiệm đặc biệt độc đáo, chỉ là đột nhiên có một loại cảm giác 'có nhà để trở về, có người trong nhà chờ đợi anh ấy'.

Nhớ rõ lão lính đánh thuê từng nói với anh ấy, nếu như gặp một nơi muốn ở lại, có người muốn yêu thương thì không cần làm nghề này nữa.

Lúc đó anh ấy khinh thường nhìn lại, bây giờ đột nhiên hiểu rồi.

Sau khi có cảm giác như vậy, làm tất cả mọi thứ sẽ bó tay bó chân, sẽ ảnh hưởng đến năng lực của anh ấy.

Tâm trạng Diêm Đàm rất phức tạp, nhìn bóng dáng Diêm Thanh Viên, người này khiến anh ấy hiểu những gì không nên hiểu, sau đó lại không đồng ý lời tỏ tình của anh ấy, thật sự là...

Lúc đầu nếu như cách cậu xa một chút thì tốt rồi.

Rõ ràng mỗi ngày đều nói chuyện, nhưng kiểu gì lại càng ngày càng thích cậu hơn vậy.

Thật sự hối hận cực kỳ.

Lúc trước lẽ ra phải ngăn cản kịp thời.

Không biết liệu tiền của anh ấy có đủ để cậu sinh hoạt cho nửa sau của cuộc đời hay không.

Nếu không phung phí hẳn sẽ không thành vấn đề, miễn là không lạm phát.

Diêm Đàm đã đăng ký một trường học cho Diêm Thanh Viên, có lẽ sẽ bắt đầu học sau hai tháng, Diêm Thanh Viên cũng định thuê một căn nhà ở đó trước rồi tìm một công việc đáng tin cậy, giống như Nghiêm Hãn Hải đã làm năm đó, cho nên cậu đã đề xuất từ chức trước với công ty chuyển phát nhanh, cũng may công việc này có khả năng thay thế rất cao nên không khó để từ chức.

Vào ngày cuối cùng chuyển phát nhanh vẫn còn gói hàng của bà Tống, nhưng lần này vẻ mặt bà Tống nhìn Diêm Thanh Viên có chút kỳ lạ.

Để giảm bớt sự xấu hổ Diêm Thanh Viên chủ động nói: "Từ trước đến nay trực tiếp giao hàng chuyển phát nhanh với bà Tống đã quen, sau này sẽ không phải là tôi đến giao hàng chuyển phát nhanh cho bà Tống bà nữa."

Bà Tống vô thức nhíu mày: "Sao vậy?"

"Tôi muốn từ chức." Diêm Thanh Viên cười nói.

"Từ chức? Cậu muốn đi làm gì mà từ chức?" Bà Tống vô thức bước lên một bước đánh giá Diêm Thanh Viên.

"Tôi muốn đi học, học chút kỹ năng chuyên nghiệp, sau đó sau này có thể làm một công việc tốt hơn." Diêm Thanh Viên nghĩ đến tương lai của mình liền rất vui vẻ.

"Cậu định học cái gì?" Bà Tống ngồi trên sô pha dường như không hề có ý định để Diêm Thanh Viên đi.

"Định làm đầu bếp."

"Cậu định mở một nhà hàng của mình sao?" Bà Tống hỏi lại lần nữa.

"Tôi rất hy vọng vậy á, nhưng nếu là nhà hàng thì mặt tiền cửa hàng sẽ tương đối lớn, cho nên ngay từ đầu tôi muốn kinh doanh đồ ăn mang về, sau này nếu tôi mở cửa hàng tôi có thể nói cho bà Tống biết, đến lúc đó phải nhớ gọi đồ ăn mang về nhà tôi nha." Diêm Thanh Viên dường như đã nghĩ đến tương lai như vậy, khi nói đến điều đó khóe miệng đều là nụ cười ngọt ngào.

Bà Tống hơi nheo mắt lại, không thể không nói tuy rằng bị rám nắng, nhưng nụ cười của thiếu niên này thật sự rất đẹp

"Cậu bị rám nắng đó à? Màu da tự nhiên của cậu là gì?"

Diêm Thanh Viên có chút bất đắc dĩ, sao hôm nay bà Tống như thế nào cũng không chịu buông tha.

Diêm Thanh Viên hơi kéo cổ áo lộ ra làn da trắng nõn bên trong: "Làn da của tôi rất dễ bị rám nắng, nhưng lại không dễ bị cháy nắng."

Bà Tống khẽ nheo mắt khi nhìn thấy làn da trắng như sữa, trong mắt thoáng qua một tia ý vị sâu xa.

"Cậu ra ngoài làm việc sớm như vậy là vì cha mẹ không cho cậu đi học sao?"

"Tôi sống với anh của tôi." Diêm Thanh Viên không nói trực tiếp, dù sao thì Cố Trường Hà và Tư Tuyết Ngữ vẫn còn sống.

"Anh cậu tên là gì?" Bà Tống như thuận miệng hỏi, đưa tay ra nhìn móng tay, dường như không cảm thấy hứng thù dò hỏi.

"Ây dà, Bà Tống à hôm nay thật sự không cách nào tán gẫu với bà được." Diêm Thanh Viên giơ điện thoại đã mở lên của mình, "Tôi còn có rất nhiều chuyển phát nhanh."

Bà Tống cau mày: "Biết rồi."

Nói xong Diêm Thanh Viên liền đi ra ngoài, còn không quên đóng cửa lại cho bà Tống, bà Tống an tĩnh ngồi trong phòng, lật điện thoại di động lại, phía trên rõ ràng hiển thị đang ghi âm.

"Đây là tiểu công tử rời nhà trốn đi kia sao? Vội vàng muốn đồ của cậu ấy làm gì?" Bà Tống tắt ghi âm, lưu lại, đứng dậy nũng nịu đi về phía phòng ngủ, lúc này người đàn ông hơi béo đang ngồi trên giường cười nhìn bà.

"Tiểu yêu tinh, chúng ta sắp phát tài rồi." Trên mặt người đàn ông hơi béo lộ ra vẻ mặt vô cùng kích động, rõ ràng là không kìm được vui mừng.



"Hửm?" Bà Tống nghiêng đầu, không biết chuyện gì đã xảy ra.

——

Nghiêm Trạch Thanh đang nghĩ, nếu Diêm Đàm đã không ngăn cản bọn họ nữa, vậy ưu tiên cao nhất bây giờ nên là những mục tiêu sau này.

Bởi vì Nghiêm Hãn Hải và Nghiêm Y đạt được thỏa thuận thừa kế gia chủ, mỗi khi họ đến một thành phố mà họ chưa từng đặt chân đã đến sẽ cho nhân viên địa phương tìm kiếm Diêm Thanh Viên, chỉ cần tên tương tự hoặc ngoại hình tương tự có thể tải lên tư liệu thu được lên, nếu có người tương tự chỉ cần không lừa gạt thì sẽ được thưởng.

Dưới sự tìm kiếm của nhân viên trong tập đoàn khổng lồ như vậy, việc tìm kiếm Diêm Thanh Viên trong nước cũng không phải như mò kim đáy biển, chỉ cần không có Diêm Đàm cản trở bọn họ hẳn là rất dễ tìm được Diêm Thanh Viên.

Nghiêm Trạch Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu phân tích cuộc điện thoại với Diêm Đàm.

Trước khi rời đi Nghiêm Trạch Thanh chắc chắn sẽ xác nhận tình hình của chi nhánh trong thành phố này, coi như là thị sát, công việc cũng không bị bỏ lại.

Tuy nhiên một ngày nọ, Nghiêm Trạch Thanh đột nhiên nhìn thấy người đáng lẽ phải ở thành phố trong văn phòng Nghiêm Y, bây giờ đang ngồi trong văn phòng, ngước mắt lên khi y đẩy cửa bước vào.

Nghiêm Trạch Thanh đối với em trai ruột của mình cũng không quá thân thiết, mặc dù bọn họ mới có được huyết thống ràng buộc.

Nghiêm Hãn Hải trông vẫn như một thiếu niên, bộ quần áo trắng giản dị tôn thêm khuôn mặt vừa mới cởi bỏ sự trẻ con trông càng thêm đặc biệt xuất sắc, nhưng xuất sắc như vậy quá mức có tính xâm lược, cùng những người xung quanh vẽ ra ranh giới hạn khiến người ta sợ hãi không dám tới gần.

Trước đây Nghiêm Hãn Hải vẫn là một tính cách có thể hòa đồng với mọi người, nhưng bây giờ lại giống như một bông hoa trên cao nguyên không thể bị người bình thường chạm vào, sau khi Diêm Thanh Viên rời đi, hắn đã thay đổi rất nhiều.

"Anh ta đã nói gì với anh?" Giọng nói của Nghiêm Hãn Hải trầm thấp, chậm rãi hỏi.

"Cậu lắp đặt máy theo dõi ở đâu? Rõ ràng tôi đã kiểm tra qua." Nghiêm Trạch Thanh từng thường xuyên nhìn em trai như vậy sao lại không biết mánh khóe giám sát này, lập tức liền hiểu những gì Nghiêm Hãn Hải nói.

"Diêm Đàm nói cho anh tin tức gì?" Nghiêm Hãn Hải căn bản không có ý muốn giải thích.

Nghiêm Trạch Thanh biết, trước khi tìm được Diêm Thanh Viên có thể người này sẽ dốc hết toàn lực theo dõi bọn họ.

Mà nhất cử nhất động của y hiển nhiên không thể thoát khỏi sự theo dõi của người này.

Nhưng ít nhất trong chuyện tìm Diêm Thanh Viên, mục tiêu của bọn họ là nhất trí.

"Nói cho tôi biết tình hình gần đây của Viên Viên..." Có lẽ Nghiêm Trạch Thanh đã lâu không nhắc đến cái tên Viên Viên với bất kỳ ai, bất giác nhắc lại, trên khuôn mặt cũng dịu dàng hơn, cũng không giấu giếm nhiều nói cho Nghiêm Hãn Hải biết.

Không thể không thừa nhận năng lực tư duy của Nghiêm Hãn Hải rất mạnh, thường thường có thể chú ý tới những nơi khác nhau.

"Lúc nói chuyện điện thoại, anh có nghe thấy âm thanh nền không?" Nghiêm Hãn Hải hỏi.

"Có tiếng đi bộ."

"Âm thanh như thế nào?"

"Giống như dép lê." Nghiêm Trạch Thanh suy tư một lát.

"Là tiếng xuống lầu sao?"

"Không phải." Nghiêm Trạch Thanh lắc đầu, "Viên Viên có chứng sợ độ cao, chỉ sợ sẽ không ở nơi quá cao, nhưng nghe có vẻ trống trải, hẳn là ở lầu một."

"Có tiếng xe cộ không? Hoặc là... Ve sầu?"

"Rất yên tĩnh."

"Mấy giờ?" Nghiêm Hãn Hải hơi híp mắt lại.

"Chín giờ mười hai phút, trò chuyện mười ba phút."

Hoàn toàn trùng khớp với tin tức hắn nhận được, Nghiêm Hãn Hải tiếp tục hỏi: "Từ khi chuông điện thoại reo đến lúc bắt máy, anh ta mất khoảng bao lâu?"

"Tiếng chuông năm, sáu vang lên."

Nghiêm Hãn Hải hỏi rất nhiều câu hỏi chi tiết, nhưng mỗi một câu Nghiêm Trạch Thanh đều nhớ rõ ràng không có chút sơ hở nào, đây đối với y mà nói là cuộc điện thoại quan trọng nhất trong hơn một năm qua.

Hắn bật chiếc máy tính mà lúc nào hắn cũng mang theo bên người trên bàn làm việc, mở một trang web, tất cả tin tức trên đó đều là những tin tức nghi ngờ Diêm Thanh Viên.

Đặc biệt thành lập trang web dùng để tìm Diêm Thanh Viên, vì thế Nghiêm Hãn Hải còn học được không ít kiến thức về mạng, nhưng đáng tiếc không thể truy ra số điện thoại của Diêm Đàm, nếu không thì đã không cần phải gặp phiền phức như vậy.

Nghiêm Hãn Hải đẩy máy tính cho thư ký bên cạnh, nói: "Sàng lọc ra những địa điểm không liên quan đến tài sản của Nghiêm gia ở phía tây bắc, trong quá trình sàng lọc loại bỏ tất cả những nơi đã lấy được thông tin đầy đủ và chính xác..."

Tất cả những tin tức này đều liên quan đến tin tức từ khắp nơi trên đất nước, tuy nhiên trên thế giới này có rất nhiều người giống nhau và trùng tên, cực kỳ khó để sàng lọc ra từng người một.

Nhưng lần này dưới yêu cầu của Nghiêm Hãn Hải rất nhanh đã có một số thông tin cuối cùng đã hiện ra trong tầm nhìn của bọn họ.

"Những mẩu thông tin này có thể thực sự tận mắt nhìn thấy vị trí của Viên Viên không?" Nghiêm Trạch Thanh nheo mắt nhìn vào thông tin được liệt kê trên máy tính.

"Sau đó sàng lọc ra tất cả những thông tin nào từng dùng Weibo gửi bốn chữ chúc mừng sinh nhật." Nghiêm Hãn Hải đột nhiên nói.

"Cái gì?" Nghiêm Trạch Thanh rõ ràng không ý thức được đây là có ý gì, vì sao đột nhiên nhắc tới Weibo? Chẳng lẽ có thể thông qua cách như vậy tìm được Weibo của Viên Viên sao? Trong lúc nhất thời Nghiêm Trạch Thanh nghe thấy tiếng tim mình đập một cách căng thẳng.

Quá trình sàng lọc mất rất nhiều thời gian, nguồn tài chính sức của khổng lồ đã được sử dụng để tạo ra chức năng sàng lọc này, nhưng cuối cùng, hơn ba trăm blog nhỏ đáp ứng yêu cầu của Nghiêm Hãn Hải đã được liệt kê.

Nghiêm Hãn Hải căn bản không quan tâm người bên cạnh có phải đang nhìn hay không, nhấp vào Weibo từng người một trong số ba trăm người cuối cùng được chọn.

Chịu phiền xem tin tức của mỗi người, từng Weibo.

Cực kỳ nghiêm túc.

——

Nhà Diêm đang thu dọn đồ đạc, Diêm Đàm ngồi xổm trên đất nhìn chiếc vali đựng rất nhiều đồ, vẻ mặt rất quỷ dị.

"Nhất định phải mang nhiều đồ như vậy hả?" Anh ấy vẫn nhớ lúc tiểu thiếu gia trốn đi chỉ mang theo hai bộ quần áo và một cái máy chơi game, đến cuối cũng chỉ có một cái túi, sao lần này đi ra ngoài lại mang theo nhiều đồ như vậy.

"Mang nhiều đồ thì về sau không phải lo lắng*." Diêm Thanh Viên nhìn đồ đạc trong nhà, nghĩ tới thứ gì đó đứng trước mặt Diêm Đàm, "À, khi nào thì đến hạn thuê nhà, căn nhà này... Em sẽ gia hạn tiền thuê nhà."

*有备无患: Cẩn thận thì về sau không phải lo lắng, có sự phòng bị từ trước thì sẽ không lo gặp tai họa.

Diêm Đàm nhìn dáng vẻ của Diêm Thanh Viên: "Không sao, anh của em đã tiếp tục rồi, lần sau tới em tiếp tục."



"Vậy nói trước rồi đó nha?"

"Nếu không thì mua căn nhà này đi." Diêm Đàm đề nghị.

"Em cũng muốn như vậy, nhưng kế hoạch của em là phải khi nhà hàng có thể mở sau đó mới cân nhắc, nơi này ít người, nhà trống cũng nhiều, vị trí ở đây cũng không quá phồn hoa, mấy năm nữa giá nhà hẳn là sẽ không tăng mạnh..."

Diêm Thanh Viên nói về kế hoạch tương lai của mình, Diêm Đàm nhìn bóng lưng bận rộn của thiếu niên, vô thức hỏi: "Tổng cộng có ba phòng, em có để lại cho anh một phòng không?"

"Nói cái gì vậy?" Diêm Thanh Viên quay đầu lại không chút suy nghĩ liền nói, "Trong đó có một phòng vốn dĩ chính là của anh Diêm mà?"

Ngay khi Diêm Thanh Viên còn chưa kịp phản ứng, cậu đột nhiên bị Diêm Đàm ôm.

Diêm Thanh Viên chậm rãi mở to hai mắt.

Mặc dù vóc người Diêm Đàm không cao, quả thật so với chiều cao trung bình của ba người Nghiêm gia cũng không cao, nhưng dáng người lại rất cường tráng, đây là lần đầu tiên Diêm Thanh Viên được Diêm Đàm ôm, cả người cậu được Diêm Đàm ôm trong lòng, thật sự cảm thấy giống như bị một con cua kẹp vào không thoát ra được.

"Anh Diêm ơi?"

Diêm Đàm nghe thấy giọng nói của Diêm Thanh Viên đột nhiên giật mình, cơ thể tức khắc cứng đờ, anh ấy cũng không biết bản thân vì sao đột nhiên lại bước lên ôm cậu, nhưng vào một thời điểm nào đó anh ấy đột nhiên kích động đến mức không thể kìm nén được.

"Em nhỏ quá." Diêm Đàm xấu hổ đến mức không biết nói gì, anh ấy thật sự không phải người sống tình cảm gì, nhất thời ngay cả chính mình cũng cảm thấy không được tự nhiên.

"Anh Diêm à anh trông không lớn, nhưng khi ôm cảm giác thật sự rất lớn." Diêm Thanh Viên cũng lấy tay ôm bên hông Diêm Đàm, vị trí cực kỳ yếu ớt đột ngột bị ôm lấy khiến tóc Diêm Đàm đều dựng đứng lên, cảm giác nguy cơ theo bản năng khiến anh ấy muốn ném thẳng người trong ngực ra ngoài, cũng may lí trí đã kìm nén bản năng.

Nhưng mà sau khi liên tục hít sâu mấy cái, Diêm Đàm co giật khóe miệng, trong ánh mắt lộ ra một tia tuyệt vọng: "Sức lực của em nhỏ như vậy thì không cần phải ôm đâu."

"Nói như thế nào thì em cũng là con trai mà!" Diêm Thanh Viên đột nhiên tức giận, duỗi tay đột ngột ôm Diêm Đàm lên.

Cả người Diêm Đàm đều choáng váng.

Cả người Diêm Thanh Viên cũng choáng váng.

Nặng... Nặng quá.

Diêm Thanh Viên cảm thấy nói như nào thì cũng là con trai chắc chắn là có trọng lượng, nhưng lúc trước khi Nghiêm Trạch Thủy nhấc cậu lên cao cậu vẫn luôn cho rằng lực cánh tay của một người đàn ông trưởng thành sẽ rất dễ dàng nâng người lên, nhưng lúc này Diêm Thanh Viên cảm thấy mình như đang ôm một cục đá.

Cực nặng.

Diêm Đàm cảm thấy bản thân thật sự vô cùng thiên vị Diêm Thanh Viên, anh ấy không làm gì thật sự đã cố gắng hết sức để kìm chế anh ấy làm bất cứ điều gì.

Diêm Thanh Viên yên lặng thả xuống, chân Diêm Đàm đứng vững vàng.

Hai người đều nhìn nhau không nói gì.

Diêm Thanh Viên không muốn nói ngay từ đầu anh căn bản không ôm Diêm Đàm lên, cảm cảm giác được là Diêm Đàm tự động động để cậu ôm lên.

Diêm Đàm không muốn nói Diêm Thanh Viên thật sự không ôm nổi anh ấy, cậu ôm được lên đơn thuần là vì anh ấy giữ tôn nghiêm của chàng trai Diêm Thanh Viên không bị suy sụp.

Hai người đều rất ăn ý không nói gì nữa.

Nhưng mà vào lúc này điện thoại của Diêm Đàm vang lên, cúi đầu nhìn phát hiện là chủ nhà gọi điện thoại cho anh ấy, vừa hay phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, Diêm Đàm chạy ra ban công nghe điện thoại.

"Đại Diêm à, có chuyện này nè tôi nói cho cậu nghe nha." Giọng nói của chủ nhà từ đầu dây bên kia truyền đến, "Sáng nay có người gọi cho tôi nè, hỏi địa chỉ nhà của tôi, tôi nói nhà tôi đã cho thuê nhưng hắn cứ một hai phải nói nhìn xem cái, hình như là muốn mua á, nên tôi liền luôn là để cho bọn họ xem nhà."

Diêm Đàm nhíu mày: "Chủ nhà, hợp đúng trước đó của chúng ta đã được viết rõ ràng, nếu bà muốn bán nhà nên nói trước với chúng tôi, huống chi chúng tôi cũng có ý định mua căn nhà này."

Tài sản của anh ấy thừa đủ để mua căn nhà này, căn bản không coi trọng số tiền này.

"Hả? Hai người cũng muốn mua à, đây..." Giọng điệu của chủ nhà không che giấu được vẻ vui mừng.

Đột nhiên có một cảm giác quỷ dị dâng lên trong lòng, Diêm Đàm hỏi một câu: "Là ai muốn mua căn nhà này?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.