Chương trước
Chương sau
Chương này em Nghiêm ít xuất hiện lắm chủ yếu là nói về vệ sĩ mới của em Nghiêm với Diêm Đàm là nhiều. Mọi người có thể bỏ qua nè:3

Lục Thiên Hàng là vệ sĩ mới được tuyển của Nghiêm gia, trực tiếp ký hợp đồng với nhị thiếu gia của Nghiêm gia Nghiêm Trạch Thanh, tiền lương vô cùng cao, yêu cầu cũng cực kỳ nghiêm khắc, sau ba vòng phỏng vấn, một bài kiểm tra thể chất, một bài kiểm tra tâm lí và một bài kiểm tra thực chiến mới đứng ở đây.

"Anh trông rất ưu tú, nhưng cũng chỉ trông mà thôi, kinh nghiệm vẫn còn quá ít." Lúc này nhị thiếu gia của Nghiêm gia Nghiêm Trạch Thanh ngồi trên ghế của y và gõ nhẹ vào tờ sơ yếu lý lịch của anh ta.

"Mặc dù tôi vừa tốt nghiệp học viện quân sự nhưng tất cả mọi mặt đều đạt được thành tích vô cùng tốt, hơn nữa có thể trực tiếp nhập ngũ và được phong quân hàm, trong thời gian tôi ở trường cũng đã tham gia nhiều đợt thực tập quy mô lớn và tích lũy được một số kinh nghiệm thực chiến nhất định, năng lực học tập và thích ứng của tôi rất tốt, tôi nhất định sẽ thích nghi tốt với hoàn cảnh nhiệm vụ."

Lục Thiên Hàng cho rằng mình có thể đảm nhiệm nhiệm vụ này, hoặc là nói anh ta vô cùng cần nhiệm vụ này, lương cao và thu nhập cao, anh ta không lựa chọn nhập ngũ mà ra ngoài kiếm tiền là vì gia đình khó khăn cần kiếm được càng nhiều tiền hơn trong khoảng thời gian ngắn, đãi ngộ trong công việc của Nghiêm thật sự khiến anh ta không cách nào từ bỏ.

"Tôi hỏi anh một vấn đề, anh phải thành thật trả lời tôi." Ánh mắt nhị thiếu gia Nghiêm gia đằng sau mắt kính nhìn anh ta, dù vậy anh ta vẫn có cảm giác như có một con dao sắc bén đang nhìn vào mình, ánh mắt sắc bén của đối phương khiến anh ta nhớ đến những cựu chiến binh từng trải qua sinh tử trên chiến trường.

"Vâng."

"Anh có yêu ai không?"

Lục Thiên Hàng ngây ngẩn cả người, có chút ngượng ngùng gãi đầu: "Cái này, trước mắt tôi chưa nghĩ đến việc kết hôn."

Nhị thiếu gia Nghiêm gia không kiên nhẫn dùng ngón tay gõ mặt bàn, tựa như đáp án muốn nghe không phải cái này, Lục Thiên Hàng nuốt một ngụm nước bọt, sau đó ngượng ngùng nói: "Tôi có thích một người."

"Là người như thế nào?"

Lục Thiên Hàng cảm thấy Nghiêm gia nhị thiếu gia dù thế nào cũng đâu phải dạng người thích hóng hớt đâu nhỉ?

"Là... Là thanh mai trúc mã của tôi."

"Nữ?"

"Hả? Ừm..." Chẳng lẽ còn có thể là nam sao?

"Anh cảm thấy cô ấy thế nào?"

"Thật ra cô ấy không phải rất đẹp, còn hơi béo, nhưng mà con người rất tốt, chúng tôi đã chơi với nhau từ nhỏ, sau đó tôi cũng muốn chăm sóc cô ấy, nhưng bây giờ tôi thiếu tiền, không thể tỏ tình với cô ấy, chờ đến khi tôi không thiếu tiền nữa, tôi muốn làm rõ với cô ấy."

Nhị thiếu gia Nghiêm gia khép lại tư liệu trong tay, nói: "Nhiệm vụ của anh là bảo vệ em trai của tôi, tiểu thiếu gia Nghiêm gia Nghiêm Thanh Viên, trong quá trình bảo vệ mọi hành động của em ấy phải báo cáo với tôi, hơn nữa đừng cách em ấy quá gần, vì công việc tôi sẽ cho anh một chiếc xe, thỉnh thoảng anh phải làm tài xế cho em ấy, nhưng không thể bại lộ thân phận vệ sĩ của mình cho em ấy, cách em ấy xa một chút, phải phân rõ giới hạn."

"Được, nhị thiếu gia." Lục Thiên Hàng lập tức đứng thẳng lưng hành lễ kiểu quân đội, giờ phút này y vậy mà có sự nghiêm túc của một cựu chiến binh cấp cao đang giao nhiệm vụ cho họ.

"Trước mắt làm việc với anh tổng cộng có ba người, cụ thể tôi sẽ bảo bọn họ dạy cho anh, thời gian thử việc tổng cộng ba tháng, tiền lương thời gian thử việc là 75% tiền lương chính thức, có ý kiến cụ thể tôi sẽ bảo thư kí khác thỏa thuận với anh, nếu không còn việc gì nữa thì đi đi."

"Vâng."

Lục Thiên Hàng kiểu gì cũng không ngờ rằng quá trình phỏng vấn phức tạp như vậy nhưng nhiệm vụ của anh ta lại chỉ là đi bảo vệ một tiểu thiếu gia còn đang đi học.

Anh ta trao đổi với những người khác, phát hiện nội dung công việc vô cùng đơn giản, chỉ cần luôn ở bên cạnh tiểu thiếu gia là được.

Trong tay mỗi người bọn họ đều có một thiết bị định vị của tiểu thiếu gia, lúc nào cũng có thể theo dõi mọi nhất cử nhất động của tiểu thiếu gia, tránh để lạc giữa chốn đông người.

Lục Thiên Hàng nghĩ có thể một nơi như Nghiêm gia rất dễ bị bắt cóc, nhưng sau khi hỏi các tiền bối mới phát hiện đừng nói là bắt cóc, trộm cắp vặt cũng rất ít, công việc hằng ngày của bọn họ cơ bản là đi theo, cho dù tiểu thiếu gia gặp khó khăn cũng không được đi lên trợ giúp, bọn họ không thể để tiểu thiếu gia phát hiện sự tồn tại của bọn họ.

Lục Thiên Hàng rất hoang mang, công việc này thật sự dễ dàng đến mức khiến người ta hoài nghi cuộc đời.

Tiểu thiếu gia cậu lớn lên rất dễ thương, là dạng dễ thương nhất mà anh ta từng gặp qua không phân biệt nam nữ, nếu là người bình thường thì đều sẽ là đẹp, xinh đẹp và những từ ngữ khác, nhưng tiểu thiếu gia lại khiến phản ứng đầu tiên của mọi người chính là dễ thương đến mức khiến cậu trở nên xinh đẹp.

Khi anh ta nói chuyện với các tiền bối, nhất thời vẻ mặt của các tiền bối đều rất kỳ cục.

"Tiểu Lục à, tiểu thiếu gia rất đáng yêu, mọi người đều cho là như vậy, ngoại trừ điều này ra cậu cũng không có ý nghĩ gì khác đâu phải không?"

Ý nghĩ khác? Có ý gì? Anh ta sẽ có ý nghĩ gì khác sao?

Tiểu thiếu gia cũng không phải một đứa trẻ hoạt bát, hoặc là nói cậu thu mình ở một mức độ nhất định, anh ta nhớ rõ lúc anh ta ở tuổi này thường xuyên cùng bạn bè cùng bạn học đi chơi, nhưng tiểu thiếu gia lại không phải như vậy.

Ngày mùa đông, tiểu thiếu gia thích đi bộ trở về, có đôi khi anh ta đi ngang qua có thể nhìn thấy trên một mảnh tuyết chưa ai có ai giẫm lên, ở đấy có tiểu thiếu gia đang đùa giỡn với hoa trên mặt đất.

Nhìn tiểu thiếu gia là một chuyện khiến cho tâm trạng của người khác trở nên bình tĩnh hòa nhã, rõ ràng cậu không làm gì cả, lại giống như có thể làm thế giới an tĩnh lại, bọn họ không cần tiếp xúc với tiểu thiếu gia, nhưng lại giống như mỗi giây mỗi phút đều gần gũi với cậu.

Công việc này thật sự quá mức tốt đẹp, làm Lục Thiên Hàng cảm thấy bản thân có phải đang nằm mơ hay không.

Anh ta theo dõi tiểu thiếu gia nửa tháng, hôm nay là ngày thi cuối kỳ của tiểu thiếu gia, ngồi ở trong quán cà phê nhìn cửa chính trong khuôn viên trường, bên cạnh là tiền bối, các tiền bối thậm chí còn cười ha ha lấy gương mặt vui vẻ hay là mặt không vui của tiểu thiếu gia đặt cược.

"Tôi vẫn hy vọng tiểu thiếu gia có thể thi thật tốt, cho dù là đánh cược cũng muốn đánh cược cậu ấy có thể mỉm cười đi ra." Lục Thiên Hàng nói.

"Không cược không cược nữa, tất cả mọi người đều đánh cược cậu ấy thi tốt, vậy thì chơi kiểu gì đây?"

"Trước khoan hãy nói tiểu thiếu gia tự mình cố gắng, Cố Hãn Hải bên cạnh cậu ấy chắc chắn có thể phụ đạo thật tốt cho cậu ấy, lúc trước không phải hắn còn từng làm thầy phụ đạo cho tiểu thiếu gia sao? Lúc ấy thành tích của tiểu thiếu gia cũng đã tiến bộ vượt bậc."

Lục Thiên Hàng ở bên cạnh nghe, biết Cố Hãn Hải là chàng trai có dáng người rất cao rất đẹp trai giống như thiên chi kiêu tử*, cũng là người thuê chung nhà với tiểu thiếu gia hiện tại, Lục Thiên Hàng đương nhiên đã từng nghiêm túc để ý người này.

* 天之骄子: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư.

Nói thật, nếu như nói tiểu thiếu gia là một nắm bông tuyết màu trắng, vậy thì người kia làm cho người ta có cảm giác như vũng bùn ẩn giấu dưới lớp tuyết mỏng, khiến cho người ta không nhìn thấu được, anh ta vô số lần hoài nghi có phải kinh nghiệm của mình không đủ mới sinh ra ảo giác như vậy hay không, cũng từng thăm dò những người khác.

"Hắn à." Nhưng mà khi tất cả tiền bối nhắc đến Cố Hãn Hải vẻ mặt đều là một lời khó nói hết, "Tóm lại hắn sẽ không hại tiểu thiếu gia là được rồi, những chuyện khác cậu không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần vô hại đối với tiểu thiếu gia, chúng ta cứ làm như không thấy."

Mặc dù nói thì nói như vậy, nhưng vẫn cứ cảm thấy ánh mắt tối đen của chàng trai tên Cố Hãn Hải mỗi khi nhìn tiểu thiếu gia vô cùng không bình thường, hoặc là nói... Chỉ có lúc nhìn tiểu thiếu gia trong mắt hắn mới có ánh sáng.

"Ha ha ha ha, ánh sáng, há há ha ha." Nghe được anh ta nói như vậy những tiền bối khác đều nở nụ cười.

Gương mặt của Lục Thiên Hàng không nhịn được đỏ lên, anh ta biết từ dùng để miêu tả này của mình nghe thật sự rất kỳ lạ, nhưng hết cách, thật sự là loại cảm giác này.

"Có điều, chính xác rồi, thích một người thì không thể che giấu tình cảm được." Lúc này một tiền bối nói, "Có điều cậu chưa từng nhìn thấy ánh mắt của đại thiếu gia mỗi lần nhìn tiểu thiếu gia phải không? Đó không chỉ là sáng rực đâu mà là sáng đến bốc cháy luôn rồi, mỗi lần tiến lên đều thích nâng cao tiều thiếu gia lên, kiên trì từ bảy tám tuổi đến mười sáu tuổi cũng lợi hại thật."

"Nhị thiếu gia cũng vậy."

"Ha ha ha ha cả nhà này đều đặc biệt thương tiểu thiếu gia, cũng không biết tiểu thiếu gia có phải cảm thấy cả nhà này có chút đáng sợ cho nên đặc biệt dọn ra ngoài hay không nữa."

"Tôi cảm thấy khả năng này vô cùng lớn!"

"Há há há há."

Lục Thiên Hàng ở một bên nhìn, nhóm tiền bối của anh ta cũng không có tính cách nói nhiều, mặc dù bọn họ thỉnh thoảng sẽ tụ tập lại với nhau nhưng cũng sẽ không nói chuyện trên trời dưới đất, nhưng bất ngờ là lúc nói đến chuyện của tiểu thiếu gia, bọn họ đều sẽ ngoài ý muốn nói nhiều lên.

Lục Thiên Hàng thật sự cảm thấy đây là một công việc vô cùng tốt, anh ta có thể nhận được công việc này thật sự là quá may mắn.

Lúc này đột nhiên có một bóng đen xuất hiện ở cổng trường, dưới bầu trời hơi tuyết có vẻ phá lệ rõ ràng, thật ra ngay từ đầu Lục Thiên Hàng căn bản không nhìn thấy người này, thậm chí anh ta cũng không biết người này xuất hiện ở cổng trường từ khi nào.

Anh ấy nhìn qua giống như là một người đi ngang qua, lúc này chỉ là tạm thời nghỉ chân ở chỗ này, hoặc là tò mò phong cảnh xung quanh.

Nhưng bây giờ tuyết rơi nhẹ, bên ngoài nhất định rất lạnh, nhưng người này căn bản không có ý định rời đi.

"Cái người đó, có phải hơi kỳ lạ không?" Lục Thiên Hàng không nhịn được nữa hỏi.

"Giờ cậu mới phát hiện à?" Lúc này các tiền bối đối với phát hiện của hắn lộ ra cười tươi, nói với anh ta, "Hay là cậu lại gần nhìn xem?"

Nghe được các tiền bối nói như vậy, Lục Thiên Hàng nháy mắt liền khẩn trương lên, quả nhiên người kia không phải người thường, hẳn là người có liên quan, Lục Thiên Hàng đứng lên, đi ra khỏi cửa hàng, từng chút từng chút đến gần người đàn ông áo đen kỳ lạ kia.

Anh ta từng bước một đi qua, nhưng người đàn ông ở đường đối diện lại đột nhiên quay đầu lại, giống như phát hiện sự tồn tại của anh ta, Thiên Hàng cảm thấy hẳn là không đến mức, bọn họ ở khoảng cách xa như vậy sao có thể bị phát hiện được, nhưng bước chân Lục Thiên Hàng lại dừng lại, không hiểu sao chột dạ khẩn trương.

Diện mạo người đàn ông kia vô cùng bình thường, là dạng người đứng ở trong đám đông sẽ không tìm thấy, nhưng không hiểu sao lúc này Lục Thiên Hàng cảm thấy tim đập có chút nhanh.

Người đàn ông cười với anh ta, sau đó trực tiếp đi thẳng qua đường đi về phía anh ta.

Nhân Giáo nằm ở vùng ngoại ô, khu vực này ngay cả xe cộ cũng rất ít, càng đừng nói là người đi đường, nếu như không phải bởi vì ít người như vậy anh ta cũng chưa chắc sẽ chú ý tới người đàn ông kỳ lạ mặc đồ đen này.

Người đàn ông mặc đồ đen kia có một loại năng lực kỳ lạ, khiến anh ta không cách nào nhúc nhích chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ấy không ngừng qua đây, cho đến khi anh ấy đứng trước mặt mình.

"Cậu chính là người mới tới sao?" Người đàn ông kia cười, "Đừng lo lắng, tôi là đồng nghiệp cũ của cậu, tôi tên là Diêm Đàm."

Diêm Đàm?

Anh ta chưa bao giờ nghe qua.

"Làm nghề này của chúng ta rất ít khi bại lộ tên, cũng không tiết lộ tên của đồng nghiệp với nhau, chuyện này rất bình thường, nếu không lấy thân phận của chúng ta chắc chắn sẽ bị không ít người nhớ thương." Diêm Đàm đứng bên cạnh anh ta, vẫn nhìn trường học như cũ, "Cậu yên tâm, tôi sẽ không làm gì cả, chỉ là hôm nay là lần đầu tiên tiểu thiếu gia thi cuối kỳ ở cấp ba, cho nên tôi muốn đến xem."

Người này vậy mà là tiền bối của anh ta sao? Khó trách những tiền bối khác chế nhạo anh ta bảo anh ta lại đây, thì ra là như vậy, nhớ tới vẻ mặt của các tiền bối, anh ta cũng không lo lắng nữa.

"Xin chào tiền bối."

"Cậu được đào ra từ đâu?" Diêm Đàm hỏi.

Lục Thiên Hàng chủ động nói về phương thức nhập chức và trường học tốt nghiệp của mình, sau đó nghe được tiền bối lẩm bẩm nói: "Ra là học sinh."

"Năng lực của tôi cũng không tệ, tôi..."

"Ha ha a." Diêm Đàm khẽ cười một tiếng, quay đầu nhìn anh ta, "Tôi biết, nếu năng lực của cậu không tốt thì sẽ không qua được kiểm tra đánh giá của nhị thiếu gia."

Giờ phút này Lục Thiên Hàng có chút ngượng ngùng, mặc dù đối phương không lộ ra vẻ mặt chế nhạo, nhưng anh ta chính là cảm thấy mình có phải quá mức muốn chứng minh kết quả của bản thân nên khiến cho người ta chê cười hay không.

Đột nhiên Lục Thiên Hàng nghĩ đến những gì Diêm Đàm nói, chẳng lẽ tiền bối là do nhị thiếu gia đào từ nơi nào đó đào ra sao?

"Công việc này thế nào?" Trong không khí rét lạnh Diêm Đàm châm một điếu thuốc, nhưng rốt cuộc phun ra là sương mù lạnh lẽo hay là khói thuốc, lượn lờ trên không trung không cách nào phân biệt.

"Đây là một công việc vô cùng tốt." Lục Thiên Hàng đúng sự thật nói.

"Đúng vậy." Gương mặt của Diêm Đàm trong sương khói trông không được rõ ràng lắm, "Tôi cũng cảm thấy như vậy."

Lục Thiên Hàng biết không nên hỏi chuyện riêng của đối phương, nhưng như bị ma xui quỷ khiến, anh ta hỏi ra khỏi miệng: "Nếu là công việc tốt như vậy, vậy vì sao tiền bối muốn từ chức?"

"Tôi không phải từ chức, tôi là bị sa thải."

Lục Thiên Hàng ngây ngẩn cả người: "Cái này, xin lỗi..."

"Có phải cậu muốn hỏi vì sao không?"

Lục Thiên Hàng muốn biết, nhưng cũng biết lòng hiếu kỳ quá nặng thì sẽ xâm phạm quyền riêng tư của người khác, cho nên nhẫn nại lòng hiếu kỳ lắc đầu.

"Nói với cậu cũng không sao, nếu cậu không lặp lại sai lầm tương tự thì cũng tốt." Diêm Đàm cười nói, "Việc tôi thích tiểu thiếu gia, bị phát hiện."

"Cái..." Lục Thiên Hàng bỗng nhiên mở to hai mắt, thứ nhất là bởi vì Diêm Đàm vậy mà thích tiểu thiếu gia, thứ hai là bởi vì Diêm Đàm là đồng tính luyến ái.

Đột nhiên Lục Thiên Hàng nhớ đến vấn đề Nghiêm gia nhị thiếu gia hỏi lúc mình phỏng vấn, khi đó đang xác định anh ta sẽ không thích tiểu thiếu gia sao?

"Tôi... Tôi sẽ không xảy ra loại chuyện này." Tức khắc sắc mặt Lục Thiên Hàng đỏ rực.

Diêm Đàm cười, giọng nói rất thấp: "Cậu làm sao biết sẽ không?"

"Tôi... Tôi không phải đồng tính luyến ái, tôi..."

Diêm Đàm nhìn Lục Thiên Hàng, không hiểu sao trong lòng nổi lên một chút tâm tư xấu xa, đột nhiên hỏi: "Cậu từng tiếp xúc gần gũi với tiểu thiếu gia chưa?"

Lục Thiên Hàng sửng sốt một chút, gật đầu, mặc dù đã lâu không tiếp xúc, nhưng gặp thoáng qua ngắn ngủi vẫn có vài lần.

"Cậu có từng ngửi được mùi hương trên người tiểu thiếu gia chưa?"

Không hiểu sao Lục Thiên Hàng nghĩ đến đã từng tiếp xúc chợt lóe qua, hương vị nhàn nhạt tươi mát, không cách nào hình dung được rốt cuộc là loại mùi hương gì, lại có thể làm cho người ta ở trong hoàn cảnh ồn ào đột nhiên thanh tỉnh, theo bản năng đi tìm mùi hương ấy.

Diêm Đàm nhếch khóe miệng, từ vẻ mặt của Lục Thiên Hàng cũng đủ để nhìn ra một chút việc.

"Cậu biết tiểu thiếu gia mềm mại đến mức nào sao?"

Lục Thiên Hàng không thể khống chế suy nghĩ chuyển hướng của mình, anh ta từng thấy tiểu thiếu gia học thể dục, tính mềm dẻo của tiểu thiếu gia vô cùng tốt, chỉ là thể lực không tốt lắm, lúc tiếp cận cậu anh ta cũng chú ý tới cổ tay nhỏ bé yếu ớt và dáng người nhỏ mảnh của tiểu thiếu gia, giống như có thể tùy ý đùa bỡn trong lòng bàn tay vậy.

"Cậu nghĩ đến..." Diêm Đàm hơi nheo đôi mắt, tựa như đang suy nghĩ gì đó, hoặc là nói như nhìn thấy được hình ảnh, "Nếu đè tiểu thiếu gia ở dưới thân, sẽ là cảnh tượng như thế nào đây?"

Lúc này Lục Thiên Hàng cảm thấy có chút không thích hợp, lời nói của Diêm Đàm luôn khiến trong đầu anh ta bất giác hiện ra từng cảnh tượng như vậy, câu nói cuối cùng này như phá vỡ hàng rào phòng thủ trong lòng cho đến bây giờ anh ta chưa từng để ý, nhưng lần này Lục Thiên Hàng khiếp sợ.

Nếu như... Nếu như là tiểu thiếu gia thì...

Anh ta vốn dĩ cho rằng không thể chấp nhận đồng tính luyến ái, nếu đổi thành tiểu thiếu gia...

Lục Thiên Hàng cảm thấy có một số việc đang thoát khỏi quỹ đạo, cũng biết mình cứ tiếp tục vọng tưởng như vậy rất có thể sẽ xảy ra chuyện, nhưng tư duy lại không chịu khống chế.

Cổ tay vừa mảnh vừa nhỏ của tiểu thiếu gia bị một bàn tay của anh ta dễ dàng bắt lấy hai tay, cậu sẽ bởi vì xấu hổ và giận dữ nên gương mặt ửng hồng, cậu sẽ bởi vì sợ hãi mà cuộn tròn cơ thể nhưng lại vô tình bại lộ ra đường cong cơ thể càng thêm đẹp đẽ, yếu ớt, mỏng manh mềm mại, không cách nào kháng cự, muốn chống cự nhưng lại không có tác dụng.

"Đừng tiếp tục tưởng tượng nữa." Đột nhiên âm thanh lạnh băng từ bên cạnh truyền đến, đột nhiên Lục Thiên Hàng giật mình một cái từ trong cảnh tượng sống động kia tỉnh táo lại, lại trực tiếp đối diện với ánh mắt lạnh băng của Diêm Đàm, trong nháy mắt tâm trạng Lục Thiên Hàng tức khắc rơi vào vực sâu.

Vừa rồi anh ta... Đang nghĩ cái gì vậy?

"Cậu đã hiểu chưa? Không ai có thể không thích tiểu thiếu gia." Trong mắt Diêm Đàm hiện lên vẻ không vui.

Mặc dù anh ấy cố ý dẫn đường, nhưng chân chính để cho người này suy nghĩ cái gì đó, làm cho tâm trạng của anh ấy vô cùng không tốt.

"Tôi... Tôi..." Lục Thiên Hàng nửa ngày cũng không nói nên lời, vì bản thân vừa nãy mà khiếp sợ.

"Nếu cậu đã hiểu, vậy khống chế tốt bản thân."

Đầu ngón tay Diêm Đàm đã bị không khí lạnh đông đến có chút chết lặng, lúc này mới đặt tay vào trong túi, lại không cảm nhận được bao nhiêu ấm áp.

Anh ấy cũng đã từng như vậy, cho rằng không thể nào, sẽ không, ngây thơ mờ mịt, anh ấy tự nhận vô cùng nhạy cảm đối với cảm xúc và tình cảm, lại không ngờ rằng đến trên người mình tất cả vẫn không cách nào khống chế được.

Lúc này anh ấy chủ động nhắc người mới này, cũng là vì không cho anh ta giẫm lên sai lầm tương tự.

"Tôi..." Sắc mặt Lục Thiên Hàng trắng bệch, không biết nên nói gì.

"Cậu không cần suy nghĩ nhiều, vừa rồi tôi chỉ dùng một chút dụ dỗ, cậu không cần nghi ngờ bản thân quá nhiều." Diêm Đàm nói, nhưng trên thực tế bọn họ đều biết, nếu như hoàn toàn không có ý nghĩ đó, cho dù dẫn dụ gì đều là không có tác dụng.

Lúc này Lục Thiên Hàng đột nhiên nghĩ đến những tiền bối còn đang ở chức vị, có lẽ mọi người đều biết, chỉ là tất cả mọi người cố ý tránh đi, bởi vì... Đã có tiền lệ như Diêm Đàm.

"Tôi biết rồi tiền bối." Lục Thiên Hàng cũng không biết bản thân là cảm kích hay là cái gì khác, tâm trạng rất phức tạp.

Diêm Đàm an tĩnh nhìn ngôi trường trong tuyết trước mặt, xung quanh an tĩnh, giống như là thiếu niên an tĩnh thích một mình lang thang trên đường lớn ngõ nhỏ vậy.

"Đừng đến quá gần em ấy." Diêm Đàm nói, "Một khi thân mật quá mức, cậu sẽ mất đi công việc này."

Những lời này là có ý gì?

Lục Thiên Hàng còn muốn hỏi lại gì đó, lại nhìn thấy xung quanh đã bắt đầu có những chiếc xe riêng dừng lại ở khu vực xung quanh, anh ta biết kỳ thi hẳn là sắp xong rồi, chỉ sợ trong chốc lát nữa tiểu thiếu gia sẽ ra tới.

Lục Thiên Hàng theo bản năng muốn xoay người đi đến nơi tiểu thiếu gia không nhìn thấy, vốn muốn tạm biệt với Diêm Đàm, lại phát hiện tiền bối Diêm Đàm đã sớm không còn ở bên cạnh anh ta, mà anh ta chưa bao giờ phát giác.

___

14/12/2022.

22:41:30.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.