Ở khung cửa kính trong suốt trong tiệm trà sữa vắng người, có một thân hình cao gầy ngồi nhàn hạ trên salon, áo sơ mi trắng như tuyết, cổ tay áo xắn lên một cách lỏng lẻo, để lộ ra những đường cong đẹp trên cổ tay thon gọn, ngón tay thon thả thể hiện tuổi thanh xuân còn trẻ, hai tay bưng một ly trà sữa ấm nóng.
Những người đi đường đều không nhịn được nhìn về phía thiếu niên, thiếu niên trông rất đáng yêu, khuôn mặt vẫn còn trẻ còn, đôi mắt to tròn làm người khác liên tưởng đến động vật ăn cỏ nào đó mềm mại mảnh mai, cả người đều tản ra sự vô hại.
Lúc này ánh mắt của thiếu niên không chú ý bên ngoài, chỉ dừng lại trên người đàn ông đang ngồi trước mặt mình, người đàn ông ngay lúc này cầm trên tay một tờ giấy, vẻ mặt cau có không vui lắm.
"Tiểu thiếu gia, Nghiêm tiểu thiếu gia của tôi, ngài cảm thấy con người tôi thế nào?" Chu Hạ nhìn thiếu niên Nghiêm Thanh Viên vẻ mặt ngây thơ trước mặt mình, trong miệng đều là sự cay đắng, "Ngài cảm thấy tôi có giống một họa sĩ không?"
"Không giống." Nghiêm Thanh Viên thành thật trả lời.
"Vậy ngài cảm thấy, tôi có năng khiếu về mặt cảnh sát hình sự hay không?" Chu Hạ tiếp tục hỏi.
Nghiêm Thanh Viên lắc đầu.
"Đúng không!" Chu Hạ đem tờ giấy đặt trên bàn, mở lòng bàn tay ra, "Tôi là một phú nhị đại* bình thường, không có năng lực chỉ cần ra lệnh một tiếng là có thể lục soát toàn thành phố, cho dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-nham-thieu-gia-gia-duoc-sung-ai-ma-khong-tu-biet/2573088/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.