“Đừng hối hận đấy.” 
Hai mắt ta mất đi tiêu cự, bần thần nhìn vào không trung. Ta nghĩ sau khi có phu quân sẽ được làm vài chuyện vui sướng, nhưng ta không ngờ được vị phu quân này kén ăn đến thế. 
Toàn bộ linh quả trên Lang Sơn đều bị ta hái sạch rồi. Ta chạy đến muốn gãy cả chân mà vẫn không tìm được đồ ăn khoái khẩu cho hắn. 
Ngày nào hắn cũng kéo dài giọng nói bên tai ta: “Nhắm không nuôi nổi ta thì đừng có cướp về.” 
Một mình hắn đã có thể khiến ta mệt bở hơi tai, không còn sức đâu mà nắm bắt cơ hội tìm thêm phu quân khác. 
Khó chịu nhất chính là sau lần ta hôn cổ tay hắn, bây giờ ngay cả ngón tay hắn ta cũng không được chạm vào. Hễ ta tới gần là hắn trốn đi ngay. Thân thể tiên hạ nhẹ nhàng uyển chuyển, một sợi lông ta cũng không bắt được nữa kìa. 
Hết sức chịu đựng rồi! 
Ta nghiêm túc đi học hỏi nàng hồ ly tinh nọ, nàng nói với ta: “Dùng rượu là tốt nhất.” 
Ta lập tức vay nợ nàng, mua về hai bình rượu hoa đào. 
Đuôi hồ ly vung qua vẫy lại, nàng vuốt đầu ta nói: “Cẩn thận đừng chuốc say chính mình nha.” 
Từ khi ta chào đời đã được tộc trưởng nuôi dưỡng bên cạnh nàng. Ta chưa từng thấy mặt cha mẹ ruột, tộc trưởng quản ta nghiêm lắm, chưa bao giờ cho phép ta uống rượu. 
Ta nhìn Hạc Ảnh ngồi uống rượu ở đối diện, cách hắn cầm chén rượu thật là nhã nhặn làm sao, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-my-nhan-ve-nha/2894626/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.