Mỹ nhân đẹp tựa hoa bỉ ngạn có sức quyến rũ trí mạng làm người ta không dám đến gần. Ta không thể nào đoán trước được sau khi tiếp xúc với hắn, thứ mà ta thu được sẽ là cánh hoa mềm mại hay chính là lưỡi liềm sắc bén. 
Ta run rẩy vịn tay tộc trưởng. Nàng ho nhẹ, nhỏ giọng thì thầm vào tai ta: “Bé ngoan, con có thể hít hở được không?” 
“Các ngươi không phải người đã chết.” Mỹ nhân chắc chắn nói. 
Ta cúi đầu len lén nhìn hắn, không ngờ lại vừa lúc chạm mắt nhau. Ta lập tức hoảng loạn không dám nhìn hắn nữa. 
“Khụ, nuôi dạy con cháu trong tộc thôi, ta mang nàng tới đây khuyên bảo.” 
Không hổ là tộc tưởng từng trải qua sóng to gió lớn, đối diện là mỹ nhân bực này mà nàng vẫn thản nhiên như thường: “Xin hỏi ngài đây là?” 
Mỹ nhân im lặng một lát, sau đó nhẹ nhàng mở miệng: “Quân Lan.” 
Ta có thể cảm nhận được hơi thở tộc trưởng chững lại, nàng lầm bầm lầu bầu: “Quân Lan à... Từng nghe chốn nhân gian thay đổi qua nhiều triều đại, xưa kia có một vị đế vương tên Quân Lan hy sinh vì tổ quốc. Không biết...” 
“Là ta.” 
Trong lúc bọn họ nói chuyện, ánh mắt ta lại thậm thụt lướt lên người Quân Lan. Hóa ra là vua ở nhân gian, khó trách khí thế dữ dội quá trời. 
Tại sao hắn lại ở đây? 
Quân Lan lại nhìn qua, ta tiếp tục trốn tránh hắn, né trái né phải không dám đối diện. 
Tộc trưởng: “Ngươi ở lại Vong Xuyên... 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-my-nhan-ve-nha/2894623/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.