Ta nhảy dựng lên, nép người vào góc giường, khung cảnh trong mơ bỗng dưng rõ ràng như thật. Hắn thọc chủy thủ vào người “ta”, đau đớn mà quyết liệt như thế đấy.
“Ngươi, ngươi, ngươi...”
Hắn cong mắt cười: “Ừm, ta nằm đây trông chừng nàng suốt đêm.”
“Ta, ta...”
“Ừm, giấc mộng đó là do ta tạo ra.”
Ta không tin nổi, mắt trợn tròn nói: “Ngươi cho ta xem mấy cảnh đó làm gì?”
Ngón tay Quân Lan vuốt ve đồng tâm kết trên cổ tay, híp mắt nhìn ta: “Nàng không có cảm giác gì hết sao?”
Ta lắc đầu, ánh mắt hắn trở nên nặng nề, môi mím chặt như thể đang kìm nén lửa giận. Thân thể ta bất giác ngửa ra sau.
“Nàng, nàng thật là... sao lại ngốc thế chứ!”
Ta đã làm gì đâu?
Cơ thể Quân Lan bỗng dưng tỏa ra ánh hào quang, ta nheo mắt, nhận ra người trước mặt đang thay đổi. Da thịt tựa tuyết, tóc dài như tơ bạc rũ xuống mắt cá chân, áo choàng màu xanh sẫm siết lấy vòng eo thon gọn.
Ta buột miệng thốt lên: “Hàn Bích!”
Ánh mắt Hàn Bích lạnh lẽo, ta bắt lấy cổ tay hắn, không cho hắn trốn thoát: “Trả gia tài ta lại đây!”
Ơ kìa?
Nhờ ơn Quân Lan đe dọa, điều đầu tiên ta nhớ đến không phải là cướp mỹ nhân về nhà làm phu quân.
“Ngươi là Quân Lan?”
Ngón tay lành lạnh chạm vào giữa mày ta, lạnh đến nỗi làm ta giật mình. Trong tức khắc, đầu óc ta có thêm vài khung cảnh khác nữa.
Ta trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-my-nhan-ve-nha/2894618/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.