Hiện tại ta chỉ muốn giữ cái mạng sói này. Ta xuống giường, đến bên cạnh bàn rót chén nước rồi duỗi thẳng hai tay đưa cho hắn.
“Ngài nghĩ nhiều rồi, bây giờ ta đã nhớ ra, tuyệt đối không bao giờ trêu chọc ngài nữa.”
Hắn phất tay đẩy chén trà ra. Ta không cầm chắc, nước trà tràn ra đầy đất. Xem ra hắn vẫn còn giận, trước tiên nên nói sang chuyện khác đã.
“Điện hạ nhớ ra từ lúc nào thế? Ngài đúng là tài giỏi xuất trần, còn ta thì chẳng có tí cảm giác khác lạ nào.”
“Ở lại Vong Xuyên cả trăm năm, chỉ có thể dựa vào hồi ức sống qua ngày.”
Ta gật đầu: “Nhớ ra từ lúc đó à...”
Đợi ta quay về sẽ kiến nghị Địa Phủ tăng cường quản lý. Một đám ma quỷ kẹt lại đó quá là hỗn loạn.
“Ta vốn định để ngươi trải nghiệm hết ba kiếp sống giống như ta.”
Ta nheo mắt, nghĩ tới một kiếp kia ta đối xử với hắn không đứng đắn tí nào, cố hết sức kéo dài khoảng cách với hắn.
“Nhưng sau này ta phát hiện ra bản tính ngươi khó dời, hoàn toàn không đáng để ta phí sức!” Hắn ngưng tụ tia sáng pháp thuật ở trong tay, nhanh nhẹn đánh tới chỗ ta.
Ta xoay vòng qua cái bàn, né tránh tầm pháp thuật đánh tới rồi rống vào mặt hắn: “Ngươi còn muốn thế nào nữa! Ngươi giết ta hết ba kiếp. Ta chỉ nói mỗi một câu mông ngươi nhìn có vẻ nhỏ nhắn cong vểnh thôi mà! Ngươi cần gì làm tới mức này hả!”
Ta nói không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-my-nhan-ve-nha/2894615/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.