Chưa tới chín giờ, Thẩm Hác cũng hiếm khi mà sớm nắng chiều mưa vì tối nay thời gian tan ca so với trước kia sớm hơn rất nhiều.
Tài xế Tiểu Trương nhận điện thoại đã sớm lái xe chờ ở cổng công ty. Không đầy mấy phút liền thấy Thẩm Hác cùng Bạch Úy sóng vai đi tới.
Thẩm Hác săn sóc mà mở cửa xe, cùng Bạch Úy ngồi ở ghế sau, nói với Tiểu Trương: '' Về Nam Nhã uyển.''
Thẩm Hác nói tới không phải một khách sạn xa hoa, mà là địa chỉ nhà hắn. Tiểu Trương không tránh được kinh ngạc, dù sao Thẩm Hác cũng chưa từng mang ai về nhà. Nhịn không được qua gương chiếu hậu liếc nhìn Bạch Úy một cái, cũng không dám nói nhiều đáp một tiếng liền chuyên tâm lái xe.
Bạch Úy vẫn còn có chút không phản ứng kịp. Cậu thẳng thắn với Thẩm Hác về chuyện thân thể mình và chuyện bảo bảo, hỏi Thẩm Hác có thích không, mà Thẩm Hác cũng chưa cho cậu câu trả lời. Chỉ là để Bạch Úy cùng trở về nhà, còn nói không bằng mang thêm mấy đứa nữa.
Bạch Úy cách một lớp áo sờ sờ cái bụng, suy đoán Thẩm Hác nguyện ý đưa cậu về nhà, cũng không hẳn là không thích đi.
Nghĩ như thế, trên mặt cũng chậm rãi tràn ra ý cười.
Trên xe vẫn còn người ngoài, Bạch Úy không dám trắng trợn hỏi. Vì vậy tiến đến bên tai Thẩm Hác, cẩn thận khẽ nói: '' Chủ tịch, tối nay đến nhà ngài làm gì a?''
Bạch Úy tựa sát vào Thẩm Hác đến cực điểm, lửa nóng ám muội lập tức phả vào bên tai hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-mot-be-tho-nho/1743345/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.