Bạch Úy hỏng mất rồi mới đồng ý, chậm rãi nằm úp sấp trên giường, quay lưng về phía Thẩm Hác nhếch cao cái mông lên. Mông thịt vừa vặn toàn tâm toàn ý hướng về đũng quần hắn.
Bạch Úy không biết rõ Thẩm Hác vì sao muốn dùng cái vật kia cọ mông cậu.
Chỉ có thể quay đầu lại cúi đầu nhìn hắn, cầu cin hắn có thể ôn nhu một chút.
Thẩm Hác cởi khóa quần, móc ra tính khí cương cứng.
Đến thời khắc này Bạch Úy mới nhìn rõ hình dạng vật kia. Nó che kín gân xanh, dáng dấp dữ tợn. Tối qua cậu cũng cảm giác được chủ tịch tựa như muốn chen vào... Chủ tịch thô to như vậy, lớn như vậy.
Nhất định sẽ đâm cậu đến hỏng.
Rõ ràng nên cảm thấy sợ sệt nhưng không biết vì sao sâu bên trong lại xen lẫn hưng phấn xa lạ.
Bạch Úy nhìn chằm chằm côn th*t Thẩm Hác, viền mắt chậm rãi chuyển hồng, trong cơ thể phảng phất như có luồng nhiệt quái dị tràn ra, làm cậu không nhịn được kẹp chặt hai chân uốn éo cái mông.
Thẩm Hác ánh mắt từ từ trầm xuống, nắm lấy thân côn th*t, qua loa động vài cái.
Lập tức nâng mông thịt lên, đem côn th*t to dài thâm nhập vào khe chân, cấp tốc cọ xát.
'' Ưm... Chủ tịch... Nha a... '' Dùng tư thế nằm úp sấp chịu đựng côn th*t cọ xát, so với tư thế đêm qua còn muốn xấu hổ hơn.
Bụng dưới truyền đến tê dại quái dị, phía dưới vốn xụi lơ thành một đoàn lại dần dần nóng lên, cứng rắn đội quần lót nhô lên. Tiểu thỏ chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-mot-be-tho-nho/1743339/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.