Lúc Bạch Úy tỉnh lại Thẩm Hác đã không còn ở trên giường, cậu mặc áo sơ mi trắng nhăn nhúm, chân trần mơ mơ màng màng đi ra phòng ngủ tìm nhà vệ sinh.
Nhìn Thẩm Hác vùi đầu làm việc, Bạch Úy nhất thời tỉnh táo, lúc này mới nhớ tới những chuyện hôm qua.
Thẩm Hác một thân âu phục đen đắt giá phẳng phiu, tóc được chải vuốt cẩn thận tỉ mỉ. Quanh thân đều tỏa ra khí chất thành thục, tinh anh, khác xa với Bạch Úy quần áo xộc xệch, nhăn nhúm.
Không kịp thưởng thức nam nhân trước mắt chăm chỉ làm việc, Bạch Úy ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, cách giờ làm việc chỉ có mấy phút, nhưng cậu thậm chí còn chưa thay quần áo, chưa cả rửa mặt.
Bạch Úy không khỏi tự trách sao mình lại ngủ sâu như vậy, đến cả chuông báo thức cũng không nghe thấy! Đang muốn mở miệng xin lỗi, dường như đối phương cũng hiểu ý mà ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Ánh mắt hờ hững đảo qua cần cổ trắng nõn, hai chân thon dài lõa lồ, dưới vạt áo sơ mi mơ hồ lộ ra một phần vải màu hồng nhạt.
Thẩm Hác khẽ cười nói, '' Âu phục treo trên giá bên giường, đồ rửa mặt ở buồng tắm.''
Sau đó gọi một cuốc điện thoại, dặn dò một lúc mới nói với Bạch Úy: '' Đợi chút nữa cùng nhau dùng bữa sáng.''
Bạch Úy trong lòng nóng lên, Thẩm Hác thân thiết săn sóc như vậy làm ngực cậu như có cái gì sắp tràn ra.
Bạch Úy từ nhỏ đã không có cha mẹ, một thân một mình tự chắn gió che mưa, né tránh thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-mot-be-tho-nho/1743338/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.