Tâm trạng Trường Hoan vui vẻ không gì sánh được. Đặt điện thoại xuống, cô đi rửa tay rồi tiếp tục cắt cà chua. Giang Thiếu Huân đi tới, nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, hơi thở ấm nóng phun bên tai Trường Hoan, cô né tránh, xấu hổ hét nhỏ, “Anh tư, em đang nấu cơm.” “Em cứ nấu cơm của em, còn tôi ôm người của tôi, không có gì xung đột hết!” Giang Thiếu Huân hôn khẽ lên vành tai đỏ bừng của Trường Hoan, chọc cho cô cười rộ lên vì buồn. Vừa rồi anh mới biết được người bắt cóc bạn của Trường Hoan chính là Cung Trạch, mà tên Cung Trạch này tính tình cũng quá trẻ con, không ngờ lại gọi điện tới méc ông nội… Giang Thiếu Huân cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa! Mặc dù anh không cố ý nhưng Cung Trạch chính là cố ý, tên này không biết lúc nào mới có thể chững chạc lên được. Xem ra chuyện lúc trước mấy người bọn họ đã trêu chọc Cung Trạch quá đáng quá mới khiến Cung Trạch có hành động ăn miếng trả miếng như vậy. “Hôm nay em nấu món gì vậy?” Giang Thiếu Huân rất thích Trường Hoan nấu ăn cho anh, có người vì anh bận rộn như vậy khiến ngôi nhà lạnh lẽo này cũng trở nên ấm áp… “Chỉ có vài món ăn gia đình thôi, có được không?” Trường Hoan nghiêng đầu, ánh mắt sáng rực nhìn Giang Thiếu Huân. Thời gian bọn họ ở cùng nhau cũng không phải là ngắn nhưng cô vẫn không biết khẩu vị của anh, suy nghĩ một chút rồi dịu dàng hỏi, “Anh tư, anh thích ăn gì?” Trường Hoan chăm chú nhìn vẻ mặt của anh như muốn từ đó đoán ra được anh muốn ăn gì, môi mỏng lành lạnh của Giang Thiếu Huân sượt qua gương mặt non mịn của cô, ôm chặt, nặng nề thì thầm bên tai cô, “Ăn em!” Gương mặt lập tức đỏ bừng, Trường Hoan ngượng ngùng cúi đầu, “Anh tư chỉ giỏi chọc ghẹo em…” “Có phải là trêu ghẹo hay không em sẽ biết ngay thôi.” Giang Thiếu Huân nói xong còn cố ý siết chặt thân thể của Trường Hoan, muốn đem nơi mềm mại của cô kề sát với nơi cứng rắn của anh. Cảm nhận được thân thể anh biến hoá, Trường Hoan nhịn không được buồn bực xấu hổ, giậm chân, “Anh tư, nếu anh còn như vậy em sẽ gọi đồ ăn bên ngoài, không nấu cơm cho anh nữa…” Giang Thiếu Huân biết cô dễ xấu hổ, liền ôm cô dỗ dành, “Chỉ cần là đồ ăn do em nấu, tôi đều thích ăn.” Lòng Trường Hoan nhảy nhót, biết rõ những lời này chỉ là Giang Thiếu Huân thuận miệng nói nhưng vẫn không nhịn được cảm thấy vui sướng. Cô khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, chớp chớp mắt ôn nhu nói, “Em sẽ cố gắng học nấu ăn để có thể làm được món ngon hơn.” Giang Thiếu Huân bá đạo nói, “Chỉ có thể nấu cho tôi ăn, không được nấu cho người khác!” Trường Hoan lắc đầu, “Khó mà làm được.” “Hả?” Giang Thiếu Huân nguy hiểm híp mắt, cắn cổ Trường Hoan nghiêm phạt, “Em còn muốn có người đàn ông khác sao?” Trên cổ truyền tới cảm giác tê dại như bị điện giật, cô vội vã né tránh, nhỏ giọng lầm bầm, “Sau này em còn phải nấu cho Đâu Đâu ăn, Đâu Đâu vẫn còn nhỏ, chỉ là một đứa bé thôi.” “Không cho phép!” Trường Hoan làu bàu trong lòng: Thật ngang ngược, không nói lý lẽ! “Bây giờ Đâu Đâu vẫn còn nhỏ nhưng lớn lên cũng sẽ là một người đàn ông, vì vậy không cho phép!” Giang Thiếu Huân hơi dừng lại sau đó bổ sung thêm, “Tất cả động vật giống đực đều không được!” Trường Hoan không trả lời, trong lòng trào dâng một thứ tình cảm phức tạp. Giang Thiếu Huân sẽ cưng chiều cô, sủng ái cô, sẽ giúp cô cũng sẽ hạn chế cô, những điều anh làm không quan hệ gì với tình yêu mà vì cô là vật sở hữu của riêng anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]