Đâu Đâu ôm lấy cổ Giang Thiếu Huân, vui mừng hôn “bẹp” một cái lên mặt anh, “Cảm ơn chú, chú tốt quá, cháu thích chú nhất.”
Từ thích nhất này làm Giang Thiếu Huân cười khẽ ra tiếng, anh sờ sờ đầu Đâu Đâu, cúi xuống nhìn vào hai mắt trong suốt của nhóc con, “Vì sao lại thích chú? Chúng ta mới gặp mặt có hai lần…”
Đâu Đâu nghiêng đầu, tay nhỏ nắm lấy cằm mình, nghĩ ngợi một lúc, giơ tay lên hưng phấn nói, “Bởi vì chú sẽ kể chuyện cổ tích cho Đâu Đâu, còn đồng ý đến thăm Đâu Đâu nữa!”
Sự yêu thích của trẻ con có đôi khi chỉ đơn giản như vậy, nhưng lại rất dễ dàng làm cho người ta cảm thấy đau lòng.
Giang Thiếu Huân ôm Đâu Đâu vào nhà, trong nhà rất sạch sẽ, tuy rằng hơi giản dị nhưng làm cho người ta có cảm giác an tâm và ấm áp.
“Trường Hoan đâu?”
Đâu Đâu chỉ phía phòng ngủ, ý bảo anh nói nhỏ một chút, sau đó xoay người tụt xuống, “Chú, cháu đi lấy quà nhỏ cho chú.”
Trong lúc Đâu Đâu đi lấy quà, Giang Thiếu Huân tới trước cửa phòng Trường Hoan, khẽ đẩy cửa ra, thấy Trường Hoan đang nhắm chặt mắt nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ tràn ngập vẻ đau đớn và kháng cự, giống như gặp phải ác mộng, nước mắt lăn dài trên má.
Giang Thiếu Huân hơi nhíu mày, nhẹ chân bước tới, anh đứng bên giường, cúi người, vươn tay lau nước mắt trên mặt Trường Hoan, nhưng khi ngón tay vừa mới đụng vào gò má cô, chợt nghe thấy Trường Hoan trong lúc ngủ mơ hoảng sợ kêu lên thảm thiết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-lay-kim-chu-daddy-mau-toi-cuoi-mommy/575628/chuong-52-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.