“Cái gì mà đùa với không đùa? Ngoan nào, có gì chúng ta về nhà rồi nói, đừng để người ngoài chê cười có được không? Về nhà rồi…” Lục Hướng Viễn vừa nói vừa muốn kéo Trường Hoan đi.
Vốn dĩ bệnh viện yên tĩnh, cho dù Trường Hoan đã thay bộ đồ diễn ra nhưng nếu cứ tiếp tục ồn ào như vậy chắc chắn sẽ khiến mọi người chú ý, nếu không may có người nhận ra cô thì thật sự sẽ phiền phức lắm.
Nhìn thấy mấy y tá đang dõi mắt nhìn về phía họ, Trường Hoan hất tay Lục Hướng Viễn ra, lùi về phía sau một bước, “Lục Hướng Viễn, hôn ước của chúng ta…”
Không để Trường Hoan nói xong, Lục Hướng Viễn giống như vừa bất đắc dĩ lại vừa cưng chiều mỉm cười, cắt ngang lời cô, “Anh biết em còn đang giận anh, nhưng mà… chúng ta quay về nhà trước đã, có được không?” Lục Hướng Viễn nói xong còn nhìn lướt qua Giang Thiếu Huân, anh ta không muốn Trường Hoan phủi sạch quan hệ của bọn họ trước mặt một người đàn ông khác.
Giang Thiếu Huân nghe được Lục Hướng Viễn cố ý nhấn mạnh “người ngoài”, vẫn im lặng, vẻ mặt cũng không thay đổi gì, chỉ có đôi mắt sau chiếc kính râm vẫn nhìn Trường Hoan chằm chằm.
Anh thấy vẻ mất kiên nhẫn cùng hờ hững trong mắt Trường Hoan, giống như cô không muốn nhìn mặt tên Lục Hướng Viễn này nữa. Thậm chí cô cũng chẳng buồn trả lời anh ta mà khập khiễng rời khỏi bệnh viện.
Nhưng Lục Hướng Viễn không hề nhụt chí, anh ta đuổi theo cô. Lục Hướng Viễn muốn đỡ cô lại bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-lay-kim-chu-daddy-mau-toi-cuoi-mommy/575599/chuong-37-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.