Giang Thiếu Huân nhếch môi, giọng nói lạnh như băng, “Cô đuổi tôi đi?”
Kính râm che khuất đôi mắt của anh nhưng Trường Hoan vẫn có thể cảm nhận được anh đang cực kỳ không vui. Trường Hoan nhìn nhìn cánh tay anh một lúc lâu, sau đó mới run rẩy đặt tay lên đó.
Cô khẩn trương cái gì thế không biết? Chẳng phải cô và anh còn từng trải qua tình một đêm sao? Cho dù anh có là ông chủ của cô thì cô cũng không nên có cảm giác khẩn trương như thế này được.
Trường Hoan xấu hổ cúi đầu, gương mặt dần dần đỏ lên, tới cả tai cũng đỏ ửng. Cô đi theo anh, bước chân của cô rất chậm mà dường như anh cũng đang bước chậm đợi cô.
Giang Thiếu Huân đi từ từ, hơi nghiêng đầu liền có thể nhìn thấy cần cổ trắng nõn cùng vành tai đỏ ửng của Trường Hoan. Anh giơ tay muốn chạm vào vành tai tinh xảo đỏ ửng kia, nhưng khi sắp chạm tới thì đột nhiên giọng một người đàn ông vang lên cắt ngang hành động của anh.
“Trường Hoan, cuối cùng anh cũng tìm thấy em, em có sao không?” Giọng nói của Lục Hướng Viễn chợt vang lên, có chút vội vàng cùng quan tâm. Trường Hoan dừng bước, gương mặt của Giang Thiếu Huân cũng trở nên lạnh lẽo sắc bén.
Nghe thấy âm thanh quen thuộc nhưng Trường Hoan không ngẩng đầu, chỉ có bàn tay vô thức nắm chặt cánh tay Giang Thiếu Huân hơn, cảm xúc khẩn trương vừa rồi cũng biến mất, chỉ còn lại sự chán ghét vô cùng vô tận dành cho Lục Hướng Viễn.
Cơ bắp trên cánh tay Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-lay-kim-chu-daddy-mau-toi-cuoi-mommy/575598/chuong-37-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.