Túi xách cùng với thẻ ngân hàng của cô đều do chị Triệu cầm.
Giữa lúc Trường Hoan đang ngơ ngẩn thì bên cạnh vang lên tiếng ho nhẹ tựa như nhắc nhở cô, cô quay đầu qua, kinh ngạc phát hiện hóa ra có người đang ngồi cạnh mình.
Giang Thiếu Huân bình tĩnh ngồi đó, bắt chéo chân, không hiểu sao trên đời lại có người chỉ ngồi thôi cũng có thể ưu nhã và cao quý như thế nhỉ?
Kính râm che khuất hơn nửa gương mặt anh nhưng Trường Hoan vẫn cảm giác được ánh mắt anh như xuyên qua kính chiếu thẳng lên người cô khiếncô bứt rứt không yên.
Trong giây lát Trường Hoan như quên hết đau đớn trên mắt cá chân, lắp ba lắp bắp nói, “Ông… Ông chủ, sao anh lại ở đây?”
Trên người Trường Hoan vẫn còn đang mặc trang phục của Phàn Anh Cô, tóc dài buộc cao, áo giáp đen cùng áo choàng đỏ càng làm nổi bật lên dáng vẻ hiên ngang oai hùng của cô, gương mặt trắng nõn cũng vì nắng gắt mà đỏ ửng, trên má vẫn còn lưu lại vệt nước mắt chưa khô.
Rõ ràng bộ dạng của cô đáng thương như vậy nhưng ánh mắt lại trong suốt kiên cường tạo cho người ta cảm giác muốn bắt nạt cô.
Giang Thiếu Huân thản nhiên nói, “Đi ngang qua.”
Hay cho câu đi ngang qua, Trường Hoan nghẹn họng, sau khi khiếp sợ ban đầu qua đi cơn đau trên mắt cá chân lại kéo tới. Cô cắn mạnh môi cứ như cắn càng mạnh thì cơn đau trên mắt cá chân sẽ càng ít đi vậy.
Giang Thiếu Huân nhìn cô yên lặng chịu đựng, lại nhìn xuống mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-lay-kim-chu-daddy-mau-toi-cuoi-mommy/575596/chuong-36-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.