Sự cố quá đỗi đột ngột, đoàn làm phim còn chưa kịp phản ứng thì một người đàn ông xông tới, anh ta vừa nôn nóng vừa hốt hoảng kêu lên, “Trường Hoan, Trường Hoan, em có sao không?”
Nhiếp Trường Hoan rụt chân lại, cô không muốn Lục Hướng Viễn chạm đến chân mình. Người trong đoàn phim giúp cô cởi dây thép, kéo tất ra, mắt cá chân trắng nõn của cô đã sưng to và đỏ bừng từ lúc nào.
“Tôi đưa em đi bệnh viện.” Lục Hướng Viễn nói xong liền bế bổng Nhiếp Trường Hoan lên.
Trường Hoan cố nén đau đớn, tức giận nói, “Thả tôi xuống.”
Lục Hướng Viễn ôm chặt cô hơn, cô gầy hơn trước nhiều quá, anh ta gằn giọng, “Em bị thương.”
Không biết là vì đau hay vì cảm thấy nhục nhã mà mắt cô ầng ậc nước, cô cắn răng, lạnh lùng nói, “Tôi lặp lại lần nữa, thả tôi xuống.”
Lục Hướng Viễn không hề đếm xỉa tới lời cô nói, mặc kệ Trường Hoan giãy giụa như thế nào anh ta vẫn bế cô ra chỗ đỗ xe.
Chị Triệu vội vàng cầm đồ của Trường Hoan chạy tới thì thấy cô bị một người đàn ông bế đi, chị ấy vì quá lo lắng không kịp nhìn đường nên va vào người nào đó.
“Xin lỗi, tôi không cố ý.” Chị Triệu quay đầu lại thì mới nhận ra người mình vừa va vào là Tống Hằng, mà người đứng sau Tống Hằng mới là người làm chị ta sợ hãi, “Ông… Ông chủ.”
Giang Thiếu Huân đeo kính râm nên chị không thấy rõ vẻ mặt anh ra sao, nhưng chỉ cần nhìn khóe môi mím chặt cùng với khí tràng lạnh lẽo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-lay-kim-chu-daddy-mau-toi-cuoi-mommy/575595/chuong-35-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.