Nhưng cười xong lại nghĩ đến, đúng là mấy năm nay Trường Hoan đều vất vả bôn ba bên ngoài, thật sự chẳng mấy khi được ăn món bà nấu. Haiz, mấy năm nay vì Đâu Đâu và bà mà không biết cô đã chịu bao đau khổ tủi nhục nữa, càng nghĩ bà càng thấy xót xa khổ sở.
Bà là mẹ mà yếu đuối và vô dụng quá, nhìn con gái chịu ủy khuất chỉ trợn to mắt nhìn mà không giúp được gì.
Trường Hoan nhìn bà lại bắt đầu đa sầu đa cảm liền vội vàng chuyển đề tài.
“Mẹ, mấy món đồ chơi mới này là ai mua cho Đâu Đâu thế?”
Thẩm Bội Nghi nghe cô hỏi lại do dự một lúc lâu, bà còn chưa nghĩ ra nên trả lời con gái thế nào thì Đâu Đâu đã nhanh mồm nhanh miệng đáp, “Là ông chủ mua, ông chủ mua cho Đâu Đâu.”
Trường Hoan nghe con nói thì ngây ra, cô nhìn Thẩm Bội Nghi nghi hoặc, “Ông chủ? Ông chủ gì hả mẹ?”
Thẩm Bội Nghi lảng tránh ánh nhìn của Trường Hoan, bà cố làm ra vẻ thản nhiên, “À, là ông chủ cửa hàng tạp hóa ở trên thị trấn, mẹ hay đưa Đâu Đâu mua gạo với dầu ăn ở nhà ông ấy, ông ấy thấy Đâu Đâu ngoan ngoãn nên tặng cho thằng bé mấy món đồ chơi ấy mà.”
Trường Hoan không hề nghi ngờ, cô xoa đầu Đâu Đâu nói, “Hóa ra là vậy, Đâu Đâu của chúng ta ngoan thế cơ á?”
Đâu Đâu nghe cô nói vậy liền gật mạnh đầu, non nớt nói, “Tất nhiên rồi, Đâu Đâu ngoan nhất.”
Trường Hoan hỏi cậu nhóc, “Thế lúc ông ấy tặng con đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-lay-kim-chu-daddy-mau-toi-cuoi-mommy/575578/chuong-27-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.