Tuy trong lòng Trường Hoan vẫn có chút cảnh giác, nhưng suy cho cùng thì người đó đã từng giúp đỡ cô, lại tìm bác sĩ kiểm tra vết thương cho cô, về tình về lý, cô cũng nên đích thân nói một tiếng cảm ơn.
Chiếc xe đi vào khu biệt thự xa hoa nhất tại Thành Đô rồi dừng trước một ngôi biệt thự nằm giữa sườn núi, cổng lớn mở ra, có năm hay sáu người giúp việc mặc đồng phục đi đến.
Trường Hoan được mọi người vây quanh, cô rụt rè bước vào trong, cũng không dám thở mạnh, nhìn ra xa, một bãi cỏ rộng lớn dường như không thấy giới hạn, cả tòa biệt thự vừa đẹp lại vô cùng xa hoa, khiến người khác hoa cả mắt, dường như không tài nào rời mắt được.
Hiện giờ tuy Nhiếp Tuân đã trở nên giàu có, Nhiếp Trường Tình và Tần Phương Hoa cũng theo đó được ngồi xe sang ở biệt thự, nhưng so với tất cả mọi thứ ở đây căn bản không thể nào sánh bằng.
May mà Nhiếp Tuân không có bản lĩnh đó, nếu không thì cái đuôi của Nhiếp Trường Tình sẽ vểnh lên tận trời!
Trường Hoan ngồi xuống sofa trong phòng khách, có chút lúng túng căng thẳng, thím Trương, người giúp việc với gương mặt hiền hòa bưng một ly trà đến, nhận ra sự căng thẳng của cô nên dịu dàng an ủi, “Thưa cô, cô uống chút trà cho đỡ khát.”
Trường Hoan mỉm cười cảm kích, cô uống một ngụm nhỏ, hương thơm thanh thoát làm dịu tâm trạng căng thẳng của cô.
Uống được nửa ly trà, Trường Hoan không nhịn được hỏi thím Trương, “Xin hỏi, người chủ nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-lay-kim-chu-daddy-mau-toi-cuoi-mommy/575559/chuong-17-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.