Nghe thấy lời này của Thẩm Bội Nghi, Trường Hoan ôm Đâu Đâu, không nhịn được khóc như mưa, “Đều là lỗi của con…”
Thẩm Bội Nghi hiền từ nhìn Đâu Đâu, “Sao có thể trách con được, khi con vừa nhận Đâu Đâu về, mẹ đã cảm thấy thằng bé có duyên với nhà chúng ta, nó trông giống con, nhưng sau này dần dần lớn lên, lại không giống con nữa, đặc biệt là gương mặt này, trông thật xinh xắn…”
Trường Hoan không nhịn được cúi đầu nhìn Đâu Đâu, đúng vậy, gương mặt của Đâu Đâu vốn dĩ vẫn hơi giống cô, nhưng mà bây giờ bắt đầu lộ ra một khí chất rất đặc biệt, làm thế nào cũng không che đậy được.
Người đó cao quý, dáng vẻ này của Đâu Đâu có lẽ là giống với anh ta.
Trường Hoan khó tránh cảm thấy hơi lo lắng, sau này Đâu Đâu lớn thêm chút nữa mà hỏi cha của mình đang ở đâu thì cô nên trả lời như thế nào đây?
“Hoan Hoan, sao mẹ ngẩn ra vậy?” Đâu Đâu nghiêng đầu, miệng nhỏ mỉm cười nhìn Trường Hoan, dáng vẻ này lại khiến cô có chút giật mình, không hiểu vì sao trước mắt cô lại xuất hiện dáng vẻ như cười như không của Giang Thiếu Huân lúc đang nhìn cô...
Không, không.
Trường Hoan gạt bỏ suy nghĩ thiếu thực tế trong đầu, Nhiếp Trường Hoan mày điên rồi sao? Chẳng qua mày từng ngủ với anh một đêm, lại dám liên tưởng Đâu Đâu và anh có…
Điều này sao có thể chứ?
Năm đó, cha ruột của Đâu Đâu tuy rằng cũng là một người đàn ông có quyền thế, nhưng anh ta không có năng lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-lay-kim-chu-daddy-mau-toi-cuoi-mommy/575558/chuong-17-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.