Chương trước
Chương sau
“Anh…” Phó Lâm An không ngờ sẽ có người đứng ra cản trở, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, “Anh dám can thiệp vào chuyện riêng của tôi?”
“Thưa ông, ông đứng ở chỗ này thì phải tuân thủ theo quy định ở đây!”
Vẻ mặt người vệ sĩ lạnh lùng bình tĩnh, Phó Lâm An còn muốn nói gì thì người trợ lý đứng cạnh chợt ngăn ông ta lại, ghé vào tai ông ta nói nhỏ một câu. Sắc mặt Phó Lâm An thay đổi rất nhanh, ông ta vội vàng thu lại vẻ giận dữ trên mặt, liếc xéo Trường Hoan một cái rồi mới quay người hầm hầm bỏ đi.
Quản lý vội vàng đi qua đỡ Trường Hoan, xót xa nhìn vết thương trên chân cô. “Trường Hoan, để chị đưa em tới bệnh viện, nếu để lại sẹo sẽ không tốt đâu…”
“Em không sao đâu chị Triệu…” Trường Hoan đang muốn từ chối thì vệ sĩ kia đi tới, khách khí nói, “Cô Nhiếp, để chúng tôi đưa cô đi bệnh viện.”
Một chiếc xe đen chạy tới dừng trước mặt cô, không để cho cô nói lời cự tuyệt, người vệ sĩ lập tức mở cửa xe ra…
Trong phòng cấp cứu, chân Trường Hoan bị đặt lên ghế, cô nhìn chằm chằm vào vết thương mà không biết phải làm sao. Lúc này, từ ngoài cửa truyền tới những tiếng bước chân hỗn loạn, mấy người bác sĩ mặc áo blouse trắng đẩy cửa bước vào phòng.
Vị bác sĩ dẫn đầu hơn 50 tuổi, râu tóc đã bạc, bộ dạng hiền lành. Theo sau lưng ông còn có bốn, năm người, vừa nhìn liền có cảm giác đây là những bác sĩ tài giỏi.
Chị Triệu sửng sốt hỏi, “Viện trưởng Trần, sao ông lại tới đây?”
Viện trưởng Trần cười với chị sau đó mới cúi đầu nhìn Trường Hoan, “Để bác xem vết thương của cháu nào, cháu đừng sợ, sẽ không đau…”
Trường Hoan có chút bối rối, ngơ ngơ ngác ngác gật đầu.
Viện trưởng Trần cẩn thận kiểm tra vết thương rồi nói, “Không bị thương tới gân cốt, chỉ cần sát trùng rồi bôi thuốc là được.” Sau khi nói xong liền ngồi xuống viết đơn thuốc, một người trong số đó chủ động đi lấy thuốc. Ông ta viết xong cách dùng rồi đưa cho Trường Hoan.
Đoàn người rời khỏi phòng, chị Triệu vẫn chưa hết ngỡ ngàng hỏi Trường Hoan, “Trường Hoan, sao lại thế này? Toàn là bác sĩ nổi tiếng thôi, ngay cả ảnh hậu Bách Anh có tới thì chưa chắc đã được họ khám cho đâu…”
Trường Hoan cúi đầu cắn môi, “Em cũng không biết…”
Chị Triệu không nói thêm gì nữa, chỉ nhíu mày không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Đợi khi vết thương được xử lý xong thì Trường Hoan rời khỏi phòng khám, vừa ra ngoài liền thấy người vệ sĩ lúc nãy vẫn còn đang ở đây. Anh ta thấy cô đi ra liền chạy tới, “Cô Nhiếp, vết thương của cô không sao chứ?”
“Không sao, chuyện hôm nay… Cảm ơn anh nhé!” Trường Hoan nhẹ nhàng nói, vừa mới dứt lời người vệ sĩ liền cười khẽ, “Không sao là tốt rồi, nhưng mà cô Nhiếp không cần phải cảm ơn tôi đâu, người cô cần cảm ơn là một người khác…”
Trường Hoan sửng sốt, ngây ngẩn đứng tại đó. Những chuyện đã xảy ra đêm nay hiện ra trong đầu cô, từng chuyện từng chuyện rõ rõ ràng ràng nhưng tới cuối cùng không hiểu sao lại dừng lại ở gương mặt lạnh lùng của Giang Thiếu Huân… Trường Hoan đột nhiên cắn chặt hàm răng, cô ném ý nghĩ vừa mơ hồ lại đáng sợ kia ra khỏi đầu.
Sao có thể thế được? Giang Thiếu Huân ư? Sao có thể là người đàn ông lạnh lùng sắt đá đó chứ? Cô đã đắc tội với anh thì làm sao anh có thể giúp cô được?
Lúc này người vệ sĩ ra khỏi bệnh viện, anh ta rút điện thoại, bấm số.
“Anh Giang, điện thoại của anh.” Trên xe, Tống Hằng đưa điện thoại di động tới trước mặt Giang Thiếu Huân. Giang Thiếu Huân mở mắt vươn tay, nhận điện thoại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.