Lúc này, Lục Hướng Viễn gọi điện cho cô, “Trường Hoan, đuổi tên con hoang kia đi.”
“Hôm nay, anh đã làm gì thằng bé?”
“Nếu tôi làm gì thì nó đã chết từ lâu rồi.”
“Hướng Viễn, anh còn yêu em không?”
Trường Hoan ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, cả thành phố lấp lánh ánh đèn, xa hoa mà sầm uất, nhưng vẫn không thể chiếu sáng những góc tối âm u. Cô không hiểu vì sao hai người họ lại thành ra thế này, hai người yêu nhau chỉ cần được ở bên nhau mà sao lại khó đến thế.
Đầu bên kia, Lục Hướng Viễn cười khàn, “Trường Hoan à, là cô phản bội tôi trước, là cô phản bội tình yêu của chúng ta trước.”
Trường Hoan không biết phải nói gì tiếp theo, trước đây, vì bản hợp đồng mà cô không thể nói cho Lục Hướng Viễn biết bất cứ điều gì.
Bây giờ, hai người càng lúc càng xa nhau, đã bao lần cô muốn nói cho anh ta, giải thích với anh ta mọi chuyện, nhưng mãi vẫn không biết phải mở miệng như thế nào.
“Hướng Viễn, hôn ước của chúng ta…”
“Nhiếp Trường Hoan! Cô đừng quên cô đã thề những gì khi mẹ tôi mất!”
Lục Hướng Viễn nói xong câu này liền cúp máy. Trường Hoan siết chặt di động, ánh trăng soi sáng trời đêm, sương đêm phủ quanh phòng, lạnh đến mức cô phải khoanh tay ôm lấy người mình. Sao cô quên được chứ? Làm sao cô có thể quên quá khứ tốt đẹp đó?
Nhưng mà, không quên thì sao?
Hình ảnh Lục Hướng Viễn và Nhiếp Trường Tình làm tình trước mặt cô giống như một cây gai, một cái dằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-lay-kim-chu-daddy-mau-toi-cuoi-mommy/262082/chuong-8-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.