Nhiếp Trường Tình thẹn thùng trong lòng Lục Hướng Viễn, ánh mắt lấp lánh, “Anh Hướng Viễn… Tại anh cả, chị chắc chắn sẽ giận em lắm…” 
Lục Hướng Viễn vuốt ve khuôn mặt cô ta rồi đẩy cô ta ra, anh ta rút một tờ khăn giấy, thản nhiên như không mà lau chùi chỗ đó rồi ném nó vào mặt Trường Hoan, cười khẩy nói, “Cô nhẫn nhịn giỏi đấy, cô cứ đứng đó mà nhìn tôi và em gái cô làm tình như vậy à? Thế nào? Hưng phấn lắm phải không? Muốn tôi ngủ với cô lắm phải không?” 
“Hai người cứ tiếp tục đi.” Trường Hoan siết chặt nắm đấm, cô hít sâu một hơi. Đầu đau như có muôn vàn cây kim đang đâm vào, đau đến mức cô muốn chết đi còn hơn, nhưng cô phải chịu đựng, phải chịu đựng. 
Cô chết thì mẹ cô làm sao bây giờ, còn cả Đâu Đâu nữa, và còn bà Lục… 
Cô vẫn nhớ, khi đó mẹ cô mới vừa ly hôn với Nhiếp Tuân, bà tức giận đến cả người là bệnh. Hai mẹ con cô chẳng còn nơi nương tựa mà tới Thành Đô này, mẹ cô bị trầm cảm nặng, suốt ngày sống trong u buồn. Mạng của cô là do mẹ của Lục Hướng Viễn cứu. Thật vậy, từ khi sinh ra cô vẫn thường hay bị bệnh, khi tới đây, bà Lục vẫn làm canh bồi bổ cho cô, bà chăm sóc cô thay cho người mẹ vẫn luôn đắm chìm trong u uất của cô, bà coi cô như con gái ruột của mình… 
Đối với mẹ con cô thì nhà họ Lục chính là ân nhân của hai người. 
Trường Hoan nhớ như in, khi mẹ Lục Hướng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-lay-kim-chu-daddy-mau-toi-cuoi-mommy/262075/chuong-5-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.