Chương trước
Chương sau
Edit: Hann

Khi hai người bọn họ đuổi kịp, đúng lúc nghe thấy chàng trai kia hỏi Lăng Hàn Khai:

“Anh quen biết tôi?”

Lăng Hàn Khai ừ một tiếng: “Tôi đã từng nhìn thấy ảnh chụp của cậu ở trên điện thoại di động của chị gái cậu.”

Chàng trai này không phải là ai khác, chính là em trai của Trình Khả Hạ, Trình Thịnh Dương.

So với người con trai vênh váo hung hăng ở trên ảnh chụp, hôm nay Trình Thịnh Dương hơi uể oải, mí mắt rũ xuống, thoạt nhìn không có tinh thần, nghe thấy câu trả lời của Lăng Hàn Khai, ánh mắt cậu ta mới có chút tinh thần.

“Anh là bạn trai của chị gái tôi?

Lăng Hàn Khai im lặng không biết nên trả lời như thế nào, Tông Bách biếng nhác thay cậu trả lời: “Bây giờ là bạn trai cũ, chị gái cậu đã đá cậu ta rồi.”

Bạch Phù đứng phía sau giật giật quần áo của anh, Tông Bách đè tay cô lại, ra hiệu cho cô tạm thời đừng sốt ruột, sau đó hất cằm về phía Trình Thịnh Dương: “Em trai Trình, kêu chị gái cậu xuống đây đi, anh rể cũ của cậu có việc tìm cô ấy.”

Trình Thịnh Dương mím môi thành một đường thẳng, hai tay siết chặt thành nắm đấm: “Chị ấy không có ở đây.”

Lăng Hàn Khai sửng sốt, hỏi: “Vậy cô ấy đã đi đâu?”

Trình Thịnh Dương quay đầu lại nhìn xung quanh, Tông Bách nhướng mày: “Đi đi, đi tìm một nơi có thể nói chuyện, tôi lái xe cả ngày giờ toàn thân đau nhức rồi.”

Trình Thịnh Dương ừ một tiếng, dẫn bọn họ đi đến một công viên nhỏ rồi mới nhìn Lăng Hàn Khai mở miệng.

“Anh Lăng, chị gái tôi và cha mẹ tôi cãi nhau, hai người bọn họ muốn thách cưới cao, nhưng chị gái tôi không muốn, sau đó chị ấy cắt tay tự sát ở nhà.”

Đồng tử Lăng Hàn Khai co rụt, đứng không vững lùi về phía sau một bước, lại nhanh chóng bước đến nắm lấy hai vai Trình Thịnh Dương, cánh môi run rẩy: “Bây giờ cô ấy… Đang ở đâu?”



Trình Thịnh Dương đỏ mắt: “Người đã được cứu, nhưng chị ấy chỉ ở bệnh viện hai ngày rồi rời đi, đến tận bây giờ vẫn không có ai nhìn thấy chị ấy.”

Lăng Hàn Khai không dám thở ra một hơi, cầm lấy điện thoại di động gọi điện thoại cho Trình Khả Hạ.

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên ở trong túi của Trình Thịnh Dương, Trình Thịnh Dương kéo khoá kéo ra, lấy điện thoại di động đưa cho cậu: “Chị ấy chỉ mang theo chứng minh thư, điện thoại di động hay quần áo gì đó đều không mang theo.”

Bạch Phù và Tông Bách đưa mắt nhìn nhau, không ngờ Trình Khả Hạ thoạt nhìn có vẻ dịu dàng, thế mà làm việc lại dứt khoát như vậy.

Nhưng…

Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía Lăng Hàn Khai, một người vốn dĩ rất ít khi biểu lộ cảm xúc ra ngoài giờ phút này lại hốc mắt đỏ bừng, tràn ngập hối hận đan xen với đau lòng.

Bạch Phù do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi:

“Rốt cuộc Khả Hạ đã đi đâu? Liệu có xảy ra chuyện gì không?”

Lăng Hàn Khai siết chặt điện thoại di động trong tay, im lặng không nói gì rồi quay đầu rời đi.

Trong vòng ba ngày liên tục, Tông Bách chạy theo cậu đi đến cục cảnh sát địa phương mấy chục lần, đi hết bệnh viện này đến bệnh viện khác tìm kiếm, nhưng vẫn không có tin tức của Trình Khả Hạ.

Sau khi từ bệnh viện cuối cùng đi ra, Tông Bách đưa cho Lăng Hàn Khai một chai nước, anh tự mình vặn nắp ra ngẩng đầu lên uống mấy ngụm giải khát rồi mới nhìn về phía Lăng Hàn Khai:

“Không có tin tức gì, có lẽ chính là tin tức tốt nhất.”

Lăng Hàn Khai siết chặt chai nước, một lúc lâu sau mới phát ra một tiếng ừ từ trong cổ họng.

Vào ngày rời khỏi thị trấn nhỏ, Trình Thịnh Dương đứng trước mặt Lăng Hàn Khai, nghẹn ngào nói: “Anh Lăng, nếu anh tìm được chị gái của tôi, phiền anh giúp tôi chuyển lời với chị ấy một tiếng, tôi không cần tiền thách cưới của chị ấy, tôi sẽ tự mình kiếm tiền.”



Lăng Hàn Khai gật đầu: “Tôi nhớ rồi.”

Đồng ý với cậu ta cũng là nuôi hy vọng về tương lai, hy vọng một ngày nào đó còn có thể gặp lại cô ấy.

Trên đường trở về, Bạch Phù thở dài: “Số phận của Hàn Khai và Khả Hạ đúng là nhiều chông gai, mấy ngày trước còn nói với em muốn đính hôn, bây giờ thì…”

Tông Bách chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, một tay nắm tay lái: “Nếu anh là Lăng Hàn Khai, chắc chắn sẽ không cho phép loại chuyện này xảy ra.”

Bạch Phù không tin nhìn về phía anh.

Tông Bách nhìn cô: “Lăng Hàn Khai kiêu ngạo tự tận sâu trong xương cốt, không chịu cúi đầu, nếu đổi lại là anh, mặt dày mày dạn cũng phải đi theo em.”

Bạch Phù đỏ mặt: “Lại không đứng đắn rồi.”

Tông Bách lặng lẽ mỉm cười, nhưng lại nhanh chóng mặt ủ mày chau: “Cục cưng, anh có hơi sợ.”

Bạch Phù bị sự thay đổi đột nhiên này của anh làm cho ngơ ngác: “Anh sợ cái gì?”

“Anh sợ mấy ngày nữa đến nhà em thăm hỏi, cha mẹ em sẽ ném quà anh đưa đến ra ngoài.”

Bạch Phù: “… Không đâu.”

Ánh mắt Tông Bách sáng lên: “Vậy ý của em là, cha mẹ em sẽ thích anh?”

“Ý của anh là, cha mẹ em sẽ không làm ra những chuyện thô lỗ như ném quà cáp thế đâu.”

Tông Bách bật khóc hu hu.

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.