Edit: Hann
Ánh mắt Bạch Phù lướt qua đầu vai anh, cửa sổ phòng khách nhìn thẳng ra ban công, quần lót ren màu đen đang phất phơ trong gió.
Biết vậy đã không cho anh vào nhà.
Nhưng bây giờ có nói gì cũng chẳng kịp nữa rồi.
Cô chưa bao giờ quảng cáo rùm beng rằng mình là người thanh thuần trong sáng đến nỗi đồ lót cũng bảo thủ cho nên không hề sợ hình tượng bị sụp đổ, mà cô sợ sự rung động đêm đó của bản thân cùng với tính dính người này của anh.
Vào lúc bị anh phát hiện chuyện đồ lót, cô đã ở thế hạ phong, chột dạ vì nói dối khiến cô chẳng có cách nào để ngăn anh lại.
Ví dụ như trước mắt.
Anh xoa bóp ngực cô: “Chỗ này của cậu mềm thật đấy, tối hôm đấy tôi cũng xoa thế này à?”
Bạch Phù chẳng hề muốn nói chuyện.
Nhưng khi sờ đến núm vú, anh sẽ cố ý dùng hai ngón tay kẹp lấy rồi vuốt ve, đôi khi cô không nhịn được mà run rẩy, nhẹ nhàng kêu thành tiếng, lúc này anh như con mèo nhỏ đánh lén thành công, phe phẩy cái đuôi cười khoái chí.
Cô buồn bực nhưng lại phải bó tay với anh.
“Để tôi xem hôm nay cậu mặc đồ lót kiểu gì được không?”
Ngoài miệng thì anh thương lượng nhưng động tác lại bá đạo, vội vàng vén vạt áo của cô lên.
“Đừng…” Đã không còn kịp rồi.
Hôm nay cô mặc áo lót ren màu bơ có hoa văn tường vi tinh xảo, ở giữa kết một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-lay-em/3491530/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.