Edit: Hann
Nơi xa có ánh sáng trắng hiện lên, Bạch Phù đi tới xem, lạnh nhạt nói tiếp: “Nếu tôi mà là cậu thì chạy trốn còn không kịp, chắc chắn sẽ không ở lại gióng trống khua chiêng làm gì.”
Mâu Tư Nhan chú ý tới tầm mắt của cô, theo bản năng quay đầu lại, thấy cuối hẻm có vài người đang hướng camera về phía bọn họ.
Đám Phương Hàm Vũ cũng nhận ra nên bắt đầu luống cuống.
“Tư Nhan, chúng ta đi nhanh thôi.”
Mấy người bọn họ không dám ở lại thêm, che mặt chạy trối chết.
Hẻm nhỏ trở nên trống vắng hơn nhiều, ngay cả không khí cũng mới mẻ.
Bạch Phù xoay người kiểm tra thân thể của Tịch Nghi Lăng: “Bọn họ có làm em bị thương không?”
Tịch Nghi Lăng lắc đầu: “Vừa định ra tay thì Tông Bách đến rồi.”
Bạch Phù ngước mắt nhìn Tông Bách: “Cảm ơn cậu nhiều lắm.”
Khóe môi Tông Bách khẽ nhếch lên: “Nhớ rõ những gì cậu đồng ý trong điện thoại là được rồi.”
Khi đó tình huống khẩn cấp nên cô không nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại, rồi nhớ tới những chuyện anh đã làm thì đúng là điều khoản đánh mất chủ quyền.
Bạch Phù mất tự nhiên “ừ” một tiếng.
Ánh mắt của Tịch Nghi Lăng đảo quanh hai người, cảm thấy bầu không khí không đúng lắm.
Bạch Phù lại nhìn về phía Tịch Nghi Lăng: “Mấy ngày này em hạn chế ra ngoài thôi, trên đường đi học cũng phải chú ý an toàn, có việc thì phải gọi ngay cho chị…” Nói tới đây, cô vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-lay-em/3491527/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.