Edit: Qin
“Tại sao chứ?” Bạch Phù đi đến trước mặt anh, chân thành muốn biết câu trả lời.
Bởi vì Triệu Vũ không phải là người đầu tiên từ chối cô.
Nếu không biết nguyên nhân, vậy Triệu Vũ cũng chẳng phải là người cuối cùng từ chối.
Tông Bách không trả lời ngay, rút trong túi ra hai tấm vé xem phim.
“Đi xem phim với tôi thì tôi sẽ nói cho cậu nghe lý do.”
Bạch Phù có chút không hiểu nổi, đang yên đang lành sao lại rủ cô đi xem phim?
Nhưng cô vẫn hỏi lại: “Bạn học Tông, chuyện gì cũng phải giao dịch, cậu không cảm thấy nó biến chất sao?”
Tông Bách cúi người xuống, ánh mắt hàm chứa ý cười: “Như vậy mới không ai nợ ai, biến chất cái gì chứ? Tôi cảm thấy như vậy lại thuần túy nhất.”
Bạch Phù có cảm giác đôi khi bản thân cũng bị thuyết phục bởi mấy lời ngụy biện của anh.
“Vậy vẫn còn một lựa chọn.” Cô lui về sau một bước, nghiêng đầu cười nhạt: “Tôi từ chối giao dịch.”
Mắt thấy cô phải đi, Tông Bách nhanh chân vượt qua chắn trước mặt cô, không cam lòng nói thêm: “Thế nếu tôi không chỉ cho cậu mỗi đáp án mà còn tìm nhân chứng cho cậu? Tôi lỗ vốn, cậu kiếm lời cũng không được?”
Bạch Phù bình tĩnh nhìn anh, như muốn nhìn thấu con người anh vậy.
Tông Bách thấy cô không nói gì mà chỉ nhìn mình chằm chặp, trong lòng cũng hơi hoảng.
Không phải là cô đang chê anh phiền phức đấy chứ?
Ngay vào lúc anh định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-lay-em/3491499/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.