Edit: Qin
Bạch Phù cất sách vở xong, cầm theo hai cái cà mèn chuẩn bị đi đến lớp A10.
Mới ra khỏi lớp học cô đã nhìn thấy Tông Bách đứng ở bên ngoài.
Cô có hơi ngạc nhiên: “Tông…”
Nhưng cô vừa há miệng, cổ tay đã bị túm chặt, kéo đi ngược lại với dòng người, một mạch lên thẳng sân thượng.
Thoạt nhìn sắc mặt của anh rất kém, Bạch Phù thức thời không nói gì, mãi đến khi anh khóa trái của sân thượng lại.
Cô hỏi dò: “Bạn học Tông, cậu đưa tôi đến đây để làm gì?”
Có lẽ là được anh cứu nguy mấy lần, Bạch Phù bắt đầu tin tưởng anh, nhìn thấy anh khóa cửa cũng chỉ khẽ nhíu mày.
Dứt lời liền thấy anh cất bước đi về phía mình.
Bạch Phù đứng yên không nhúc nhích, mãi đến khi anh vượt qua khoảng cách an toàn, cô mới lùi về sau.
Tông Bách ép cô đến góc tường, phát hiện cô không hề bị dọa sợ, chỉ dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn mình.
Tính cảnh giác của cô cũng thấp quá rồi.
Anh khó hiểu: “Sao cậu không hét lên?”
Bạch Phù nghiêm túc: “Tôi nghĩ cậu có chuyện quan trọng muốn tìm tôi.”
Tông Bách im lặng, nói như vậy cũng không sai, nhưng một khi cô biết anh tìm cô vì cái gì, phỏng chừng cô sẽ không còn đối xử với anh như bây giờ nữa.
“Còn nhớ rõ hôm qua tôi nói muốn cậu trả ơn không?”
Bạch Phù gật đầu: “Cậu nghĩ kỹ là muốn cái gì rồi sao?”
“Cái gì cũng được?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-lay-em/3491481/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.