Edit: Qin
Tông Bách cứ ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ, liên tục bốn năm lần như vậy, rốt cuộc anh vẫn phải bò dậy, khác hẳn với sự mệt mỏi của anh, thứ giữa háng lại tinh thần phấn chấn, ý chí chiến đấu sục sôi.
Anh nhụt chí bứt tóc, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Sau đó mang theo đôi mắt như gấu trúc đến lớp học.
Đám người Mâu Tư Nhan nhìn thấy, trong lòng hiểu rõ mà không nói, chỉ khẽ liếc nhau.
Có phải Tông Bách quá xấu xa rồi không?
Bọn họ thấy bạn gái của anh đáng thương quá.
Đột nhiên có chút thương xót bạn gái của anh.
Vệ Kiệt Nhạc và Lưu Kim Đạt hoảng sợ: “Anh Bách, tối qua anh chơi game cả đêm sao?”
Tông Bách vò tóc, không có sức đáp: “Không phải.”
Hai mắt Lưu Kim Đạt lập lòe: “Hay là túng dục quá độ?”
Vệ Kiệt Nhạc cười nói: “Anh Bách làm cẩu độc thân suốt 18 năm nay, thanh tâm quả dục như đệ tử nương nhờ cửa Phật vậy.”
Nếu là một tháng trước thì Tông Bách nhất định sẽ đánh to cái đầu chó của Lưu Kim Đạt, nhưng lần này anh lại im lặng không hé răng.
Lưu Kim Đạt cũng phụ họa với Vệ Kiệt Nhạc, cười sặc sụa: “Cũng đúng, ai bảo anh Bách đã đạt đến cảnh giới cao, hai chúng ta có cưỡi ngựa đuổi theo cũng không kịp.”
Hai người họ vui cười đùa giỡn, Tông Bách lại chẳng có tâm trạng.
Tiết học đầu tiên, Lưu Kim Đạt mời hai người đi vệ sinh để thoáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-lay-em/3491480/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.