Edit: Sel
“Nghi Lăng!”
Trái tim Bạch Phù cứng lại, vội vàng ngồi xổm trước mặt em ấy, lấy khăn giấy ra muốn lau mặt cho Tịch Nghi Lăng.
Khăn giấy còn chưa chạm vào mặt đã bị Tịch Nghi Lăng đẩy ra.
“Đừng động vào tôi.” Đôi mắt của em ấy che kín tơ máu, giống như một chú báo nhỏ bị thương.
Bạch Phù sửng sốt, đau lòng nhìn em gái mình.
Tịch Nghi Lăng đối diện với ánh mắt ôn hoà thương tiếc ấy, mí mắt rũ xuống, cánh môi tái nhợt mím chặt, im lặng đứng lên.
Bạch Phù đuổi theo: “Chị mang em đi tìm giáo viên.”
Trên mặt Tịch Nghi Lăng không có cảm xúc: “Nếu tìm giáo viên mà có tác dụng thì bây giờ đã không xảy ra những chuyện này.”
Ánh mắt Bạch Phù kiên định: “Giáo viên của em vô dụng thì chị sẽ tìm ban lãnh đạo nhà trường.”
Tịch Nghi Lăng nhếch môi: “Đại tiểu thư ơi, cậu đừng ngây thơ quá như vậy, bọn họ có tiền có thế, còn tôi thế đơn lực mỏng, cậu cảm thấy nhà trường sẽ giúp ai?”
Bạch Phù muốn nói, em còn có chị, còn có cả nhà họ Bạch ở phía sau.
Nhưng lời đến bên miệng lại nuốt vào.
Đến bây giờ, em gái họ cô còn chưa chịu chấp nhận người nhà.
Tịch Nghi Lăng cho rằng cô đã đánh mất ý niệm này, bước chân khựng lại: “Về sau đừng tốn công đưa bữa sáng cho tôi nữa, mười mấy năm qua tôi đều sống như vậy, không cần đại tiểu thư nhọc lòng lo lắng.”
Nói xong em ấy cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-lay-em/3491468/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.