Edit: Sel
Bữa sáng trên tay Cung Xán lập tức biến thành củ khoai lang phỏng tay, không vì cái gì khác, đương nhiên là hắn chột dạ.
Nghe ba hắn nói, dạo gần đây công ty đang gặp nguy cơ.
Nhưng đây tuyệt đối không phải nguyên nhân khiến hắn lấy bữa sáng của Tịch Nghi Lăng.
Mà là bữa sáng này đã quyến rũ hắn mấy ngày nay rồi.
Con mẹ nó quá thơm!
Nhưng dưới tầm mắt cười như có như không có Tông Bách, hắn lại nhụt chí.
“Cái bữa sáng rẻ rách này thì ai thèm, tao không ăn.”
Hắn chuẩn bị ném trở về, nhưng vào lúc Tông Bách nhăn mi, đành nghẹn họng nhẹ nhàng đặt lại lên bàn.
Ai bảo Tông Bách là người đánh nhau rất tàn nhẫn chứ.
Mọi người thấy không còn gì nữa thì giải tán.
Lưu Kim Đạt cùng Vệ Kiệt Nhạc đi đến bên cạnh Tông Bách.
“Anh Bách, anh sao thế?”
“Đúng đó, anh với Tịch Nghi Lăng có giao tình từ hồi nào vậy?”
Tông Bách lười nhác ngáp một cái: “Đừng nghĩ nhiều, làm việc thiện mà thôi.”
Hai tuỳ tùng liếc nhau, làm việc thiện ư? Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à?
Cơn buồn ngủ của Tông Bách lại ùa về, anh xua xua tay: “Biến đi, đừng quấy rầy anh mày ngủ.”
Hai người biết anh mà không ngủ đủ giấc thì tính tình sẽ rất xấu, vội vàng lượn đi ngay.
Bạch Phù cũng không biết có phong ba vừa diễn ra ở A10.
Cô trở lại A1, trong lớp rất an tĩnh, mọi người không làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-lay-em/3491467/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.