Edit: Sel
Bầu không khí xấu hổ bao trùm lấy hai người.
Cả người Bạch Phù cũng mất tự nhiên.
Tay anh rất lớn, bao hết gần nửa cánh mông cô, lòng bàn tay nóng bỏng như bàn ủi khắc vào da thịt.
Nhiệt độ lấy lòng bàn tay anh là điểm khởi đầu rồi lan tràn đến toàn thân.
Chóp mũi Bạch Phù ửng hồng giống như đào chín mọng nước, nhìn cực kỳ đáng yêu.
Đợi ba giây mà chưa thấy anh có phản ứng gì, cô ra vẻ trấn tĩnh: “Còn không đi là chủ nhiệm giáo dục bắt được đấy.”
Tông Bách như thể bị kim đâm, lập tức văng ra.
Bạch Phù đứng vững, thấy cả người anh như lâm đại địch thì không khỏi cảm thấy buồn cười, chút mất tự nhiên trong lòng cũng tan đi.
Tông Bách nhìn ý cười như ẩn như hiện trong đôi mắt sáng ngời của cô, trong lòng càng thêm xoắn xuýt: “Vậy sao cậu không đi nhanh đi?”
Bạch Phù nghe tiếng bước chân đến gần, thầm nghĩ chân anh dài nhất định chạy trốn còn nhanh hơn cô, vì thế xoay người đi về phía trước.
Nhưng vừa mới đi qua một cây đại thụ đã nghe được tiếng gầm gừ phía sau.
“Tông Bách, lại là em! Em lại định trốn học đúng không?”
Chỉ nghe anh lười biếng đáp: “Thầy lại nghĩ oan cho em rồi, em đi học đấy chứ.”
“Còn có hai tiết nữa là tan học, em đi học cũng sớm quá nhỉ?”
“Ngại quá, em ngủ quên.”
Câu trả lời này đúng là thiếu đòn.
Bạch Phù lắc đầu, vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-lay-em/3491465/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.