Sau khi bác sĩ kiểm tra, Diệp Dĩ Đình không có gì đáng ngại, chỉ là bị hoảng sợ, Tần Phấn cũng không bị thương chỗ nào khác, vết thương trên trán đã được băng bó, sau đó được Tần Miễn và Tề Phi Phi dẫn về nhà.
Gia đình Diệp Tư Viễn cũng trở về nhà, là nhà cũ ba tầng, đêm 30 tối, pháo hoa sáng rực đầy trời, vốn đây nên là thời khắc vui mừng nhưng tâm trạng mọi người lại có chút nặng nề.
Trần Kết giúp Diệp Dĩ Đình tắm xong, lúc cầm khăn lông lớn lau tóc cho nó thì vẫn không quên cẩn thận quan sát thân thể của nó, đứa bé chưa biết cách diễn đạt rõ ý của mình, Trần Kết sợ nó vẫn còn bị thương chỗ khác mà chưa phát hiện được.
Thấy mẹ quan sát mình từ trên xuống dưới, Diệp Dĩ Đình có chút ngượng ngùng, nó che “con gà con” của mình, thậm chí quay lưng đi tránh né Trần Kết: "Mẹ không được nhìn!"
Trần Kết dở khóc dở cười, cầm lấy khăn tắm lớn bọc nó lại, ôm bỏ lên giường.
Mỗi lần trở về thành phố D, cả nhà bọn họ đều ở trong phòng cũ của Diệp Tư Viễn.
Diệp Tư Viễn đứng ở bên giường, nhấc chân phủ chăn lên, cái giường này rất lớn, đủ cho ba người ngủ, Trần Kết giao Diệp Dĩ Đình cho anh còn mình thì đi tắm.
Diệp Tư Viễn dùng chân phải đá đá cái mông nhỏ của Diệp Dĩ Đình: "Linh Đang, nhanh chui vào trong chăn đi, cẩn thận cảm lạnh."
Diệp Dĩ Đình rất nghe lời, lập tức chui vào trong chăn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-em-di-diep-tu-vien/1882922/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.