Cũng đã đến giờ, Diệp Huệ Đức nhìn thấy mọi người đã đến đông đủ liền sắp xếp mọi người ngồi vào vị trí, chuẩn bị mang thức ăn lên.
Ba bàn tròn lớn, tuy không có người chỉ dẫn cụ thể nhưng hình như mọi người đều biết vị trí của mình.
Diệp Dĩ Kiều đi theo ba mẹ, ông bà ngồi ở bàn bên trái, Tống Hạo, Diệp Tư Dĩnh và con gái Hoan Hoan ngồi cùng bọn họ.
Diệp Tư Dĩnh khách khí trò chuyện với Lưu Mãn Song, Tống Hạo bắt chuyện với bác Cả Diệp Huệ Tường và Diệp Tư Hòa đang trầm mặc. Anh ta nhỏ giọng hỏi: "Gần đây sức khỏe của anh như thế nào?"
Diệp Tư Hòa hơi ngẩn ra, trả lời: “Rất tốt."
"Vậy thì tốt." Tống Hạo vỗ vỗ vai anh ta, trong lòng rầu rĩ, chàng trai phóng khoáng ngông ngênh năm đó hôm nay đã là một người đàn ông trung niên gần bốn mươi tuổi, trải qua chuyện năm đó, Diệp Tư Hòa đã sớm bỏ đi tính cách phách lối cuồng ngạo, thái độ làm người khiêm tốn kín kẽ hơn rất nhiều. Hình phạt cho anh ta quá nghiêm khắc, bây giờ thân thể vẫn không được tốt lắm, mười mấy năm qua chưa bao giờ ngừng uống thuốc, lúc này mặt mũi cũng có chút tiều tụy, đáy mắt ảm đạm không ánh sáng, chỉ khi cúi đầu nhìn Diệp Dĩ Kiều ngây thơ bên cạnh thì trên mặt mới lộ ra một nụ cười.
Mọi người khách khí nói mấy câu rồi nâng chén động đũa, không khí cũng không được tốt lắm. Tống Hạo ngẩng đầu nhìn hai bàn khác, hình như chỉ có ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-em-di-diep-tu-vien/1882921/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.