Tôi cam chịu số phận xoay người sang chỗ khác, Diệp Tư Viễn đang đứng ở trước cửa phòng ngủ, mày rậm khẽ nhăn lại, vẻ mặt khó có thể tin được.
"Hi." Tay trái của tôi ôm túi xách, tay phải cầm một đôi giày, giống như kẻ ngu
cười với anh: "Anh đã trở lại?"
"Mới vừa xuống máy bay không bao lâu, em. . . Tại sao lại ở chỗ này?"
"Em. . . Em. . .” Thật sự là không thể bịa ra một lí do nào hợp lí được nên tôi thẳng thắn trả đũa: "Vậy tại sao anh lại ở chỗ này?"
“Anh tới lấy đồ, trước khi đi Italy có bỏ quên một vài đồ vật ở trong nhà nên bây giờ tới lấy mang về khách sạn." Anh lạnh nhạt nói: "Tiểu Kết, em tới lúc nào?"
"Em. . . Em nhớ không rõ, mới vừa rồi em. . . Ở trong phòng tranh ngủ thiếp đi!"
Thái độ của anh càng mơ hồ hơn, tôi vội vàng nói: "Nếu anh bận rộn thì em đi trước, bái bai." Nói xong xoay người muốn đi.
"Đợi đã nào...!" Diệp Tư Viễn vừa dứt lời thì điện thoại di động đang đặt ở trên bàn ăn vang lên, anh vừa đi tới, vừa quay đầu nói với tôi: "Khoan hãy đi, chờ một chút."
Tôi nhìn thấy anh nhấc chân phải lên trên mặt bàn, đè xuống phím call, ngón chân gắp điện thoại di động lên, khom lưng nhấc chân kẹp điện thoại di động bỏ vào má trái bên, ngẹo đầu, dùng bả vai cùng gương mặt kẹp lấy điện thoại di động.
Rõ ràng anh có hai "Cánh tay" nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-em-di-diep-tu-vien/1882892/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.