Tàu đã đủ hành khách.
Không chỉ là đủ hành khách trong mỗi toa mà trên hành lang cũng đều chật ních người. Tôi chỉ mang theo một túi nhỏ, đã nhờ một bác để vào nơi để hành lí.
Ngồi vào một chỗ còn trống, dựa lưng mình vào lưng ghế của người phía sau.
Trong xe rất ồn ào, có tiếng nói chuyện rất to, có người cắn hạt dưa, bên cạnh tôi có cả vài thanh niên tụ tập lại đánh bài, nhàm chán không có việc gì làm nên tôi cũng ló đầu vào xem họ đánh.
Đến 6h hơn, mọi người bắt đầu ăn tối, có ngươi ăn bánh mì, có người thì ăn cơm, còn tôi thì không muốn ăn, ăn vài miếng bánh quy cảm thấy không muốn ăn nên lại mang cất đi.
Nhân viên trên tàu đẩy xe đẩy, tôi đứng dậy cho xe qua. Cứ như thế đứng lên ngồi xuống đến 9h hơn mới yên.
Vừa ngồi được một lúc thì nghe thấy tiếng điện thoại kêu. Diệp Tư Viễn gọi, tôi có chút hốt hoảng vội vàng ấn tắt cuộc gọi.
Tôi nhanh chóng đổi từ chế độ im lặng sang chế độ rung. Chưa đầy nửa phút lại có cuộc gọi đến, lại là Diệp Tư Viễn. Tôi quyết định không nghe máy, anh đang ở xa hơn nữa tôi không bắt máy anh cũng không làm được gì tôi. Quả nhiên gọi tầm 4, 5 cuộc không thấy tôi bắt máy anh mới nhắn tin tới: “Tiểu Kết, em làm sao vậy, nhận được tin nhắn thì nhanh trả lời cho anh biết.”
Hơn 10 phút sau tôi mới nhắn lại cho anh: “Em vừa đi làm về,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-em-di-diep-tu-vien/1882845/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.