Tôi lấy ô từ trong balo Diệp Tư Viễn ra, vừa lấy ra anh đã xoay người đi vào trong mưa.
“Diệp Tư Viễn!” Tôi gọi lại anh, vội vàng che ô chạy theo anh, nhưng anh không để ý tới tôi, cứ thế bước đi thật nhanh.
Tôi phải chạy mới có thể đuổi theo anh, giơ cao cánh tay đem ô che lên đầu của anh.
Anh lại né tránh, vừa đi vừa nói: “Em che đi, anh đã ướt, che cũng vô dụng.”
Tôi cầm ô có chút khó khăn bởi tay cầm rất ngắn. Nếu là bình thường, lúc tôi cùng Diệp Tư Viễn cùng nhau đi ở dưới mưa, tôi sẽ cầm một cái ô lớn, đủ che cho chúng tôi, nhưng cái ô này che không đủ.
“Anh làm sao thế?” Tôi gọi anh, vẫn đuổi theo anh, cố che ô cho anh.
Diệp Tư Viễn dừng lại, quay đầu lại nhìn tôi, nói: “Anh nói, em che một mình đi! Không cần phải để ý đến anh!”
“Anh tự nhiên nổi điên cái gì! Anh thích tắm mưa à? Được! Anh muốn tắm mưa phải không? Em tắm mưa cùng anh!”
Tôi tức giận, ném ô xuống đường, mưa tầm tã, mưa lập tức rớt xuống người tôi, tôi có thể cảm giác thân thể dần dần trở nên lạnh như băng, nước theo tóc tôi rơi xuống.
“Trần Kết!” Diệp Tư Viễn quay đầu, nhìn chiếc ô, lại trừng mắt nhìn tôi, nói to, “Nhặt lên mau!”
“Em không nhặt!” Tôi cũng nói to.
“Anh bảo em nhặt lên!”
“Em không nhặt!”
“Nhặt lên mau!”
“Em không nhặt! Em không nhặt!”
Tôi nhìn vào mắt Diệp Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-em-di-diep-tu-vien/1882836/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.