Trong sân thể dục không có đèn đường, tối đen như mực, tôi trừng to mắt nhìn Uyển Tâm, chờ câu trả lời của chị ấy. 
Tôi rút điện thoại di động, gọi điện thoại cho anh. 
Điện thoại truyền đến 4, 5 tiếng tút rồi mới có người nghe máy, tôi biết Diệp Tư Viễn gặp khó khăn trong việc nghe điện thoại. 
Giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “A lô.” 
“Diệp Tư Viễn! Là em!” Tôi khẩn trương khai báo, lúng túng lên tiếng “Em… em có chuyện muốn nói với anh.” 
“Tôi thấy những gì cần nói chúng ta đã nói hết rồi.” 
“Chưa nói hết! Em chưa nói hết là đã nói hết mà!” 
“Trần Kết, em đừng như vậy, khuya lắm rồi, tôi muốn nghỉ ngơi.” 
“Diệp Tư Viễn, em đang ở dưới phòng anh, anh ra ban công đi, em muốn vừa nhìn anh vừa nói chuyện.” 
“. . .” 
Tôi đứng dưới ban công phòng anh ngửa đầu nhìn lên trên, Diệp Tư Viễn không cự tuyệt tôi trong điện thoại, tôi biết chắc chắn anh sẽ đi ra. 
Lát sau, tôi thấy cánh cửa thông tới ban công của một căn phòng ở tầng hai được mở ra, một bóng người gầy gò cao lớn bước ra ngoài. 
Anh đứng trên đó cúi đầu nhìn tôi, chiếc điện thoại được kẹp giữa đầu và bả vai anh, tay áo thật dài nhẹ nhàng rũ xuống bên cạnh. 
“Có chuyện gì vậy?” Anh hỏi tôi, giọng nói ấy trong trẻo nhưng thật lạnh lùng, vì trời quá tối nên tôi không nhìn rõ mặt anh, chỉ có thể nhìn thấy tư thế đứng thẳng của anh. 
Tôi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-em-di-diep-tu-vien/1882809/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.